Buổi tối trở về phòng trọ cũng đã khá khuya, vì ai cũng có chút rượu nên xe taxi đã đưa về khắp lượt. Sau khi tắm gội xong, mở máy tính chuẩn bị làm việc bỗng nhớ ra đi tìm điện thoại. Cả tối mải vui nên không để ý có tin nhắn nào quan trọng, có cuộc gọi nào quan trọng không. Một đống tin nhắn. Anh Đào, “Ngân Hà này, hôm nào rảnh tụ tập nhé, mấy đứa tổ mình ở Hà Nội rủ nhau gặp mặt. Hôm nọ đông quá không có dịp trò chuyện nhiều”. Anh Đào này bao năm vẫn thế, chỉ thích tụ tập đàn đúm, cô ấy với cô là hai đầu nam châm trái dấu, tuy khác nhau nhưng lại luôn muốn dính lấy nhau. Mẹ, “Hôm nọ con về bận dọn nhà nên vội quá. Ngày mai có người đi Hà Nội, mẹ gửi cho con ít ruốc bông, ít cá mẹ kho sẵn, con về chỉ việc cho vào lò vi sóng quay lại rồi ăn thôi. Nhớ ăn uống đầy đủ đúng giờ, mẹ thấy chuyến này con gầy đi rồi đó”. Ngân Hà cầm điện thoại ra đứng trước gương, gầy đâu mà gầy, mẹ định vỗ cho mình thành con vịt béo chắc. “À mẹ quên, ngày mai người mang đồ đến cho con là người quen, mẹ đưa số điện thoại của con cho cậu ấy rồi, nếu thấy số lạ thì nhớ nghe nhé”. Lại gì nữa đây, người quen, mà lại là nam giới. Ngân Hà nhớ rõ ràng nhà mình không có họ hàng thân thích hay người quen gì đó sống ở Hà Nội. Hay mẹ lại tìm mối nào, rồi kiếm cớ làm mối cho cô. Cũng có thể, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909721/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.