Ngày hôm sau Giang Nam đến văn phòng tổng giám đốc từ rất sớm. Chắc là cậu ấy gấp nên khi đi qua phòng cô nhau hai người chỉ kịp chào một câu vội vã. Sau đó cửa phòng tổng giám đốc đóng lại, Bình An và Giang Nam ở trong đó rất lâu. Đến gần hết buổi sáng, khi Ngân Hà đang dọn dẹp bàn làm việc và tắt máy tính thì cửa phòng bên ấy mới mở. Chỉ thấy Giang Nam bước ra. Giang Nam không đi ngay mà tạt vào phòng làm việc của Ngân Hà lúc cô đang chuẩn bị đứng dậy.
“Đã xong việc rồi sao?”. Ngân Hà mỉm cười chào cậu ấy bằng một câu hỏi.
“Đã xong rồi. Giờ chuẩn bị đi ăn cơm”. Giang Nam gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.
“Hai cậu đi cùng nhau?”
“Phải, đi ăn cùng người bên bộ Kế hoạch”
“Tay cậu đã khỏi chưa?”. Ngân Hà tò mò nhìn cổ tay của cậu ấy. Đã qua hai hôm rồi không biết liệu đã lành.
“Cậu nhìn xem!”.
Giang Nam đưa cổ tay chỗ đã bị thương ra cho cô nhìn. Vết thương đúng là đã khỏi đến 80 phần trăm rồi, may mà hôm đó cũng chỉ bị nhẹ thôi.
“Đèn điện vẫn ổn chứ? Mấy hôm nay còn mất điện nữa không?”
“Vẫn ổn, may mà mấy hôm nay không còn cắt điện”
Đúng lúc đó Bình An đi qua cửa phòng Ngân Hà, thấy Ngân Hà và Giang Nam bên trong liền đứng lại. Nhìn thấy cậu ấy Ngân Hà nói với Giang Nam.
“Cậu đi đi kẻo muộn giờ. Tớ cũng đang chuẩn bị xuống can tin”
“Được rồi!”.
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909658/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.