Bình An nắm tay Ngân Hà. Cậu ấy bước rất nhanh, dù gì cậu ấy rất cao nên ắt hẳn chân cậu ấy phải dài hơn chân cô. Ngân Hà bước thật vội mới theo kịp cậu ấy. Cậu ấy chẳng giống hôm qua, hay là cậu ấy lại giận cô nữa rồi?
“Bình An, tôi muốn nói chuyện!”. Ngân Hà vừa bước theo vừa nói.
“Có chuyện gì lúc về hãy nói!”. Cậu ấy vẫn bước mau không dừng lại, dù cho xung quanh đã có vài cặp mắt để ý đến họ.
“Cậu cứ thế này tôi sẽ bỏ về đấy!”. Ngân Hà giật khỏi tay cậu ấy. Đúng là làm gì cũng cần chút dứt khoát, cậu ấy dừng lại. Bình An quay lại nhìn cô, nét mặt hơi khó chịu, rồi khi ý thức được xung quanh có vài ánh nhìn lập tức dịu mặt xuống, giọng nói cũng chợt rất nhỏ nhẹ khi cậu ấy đến gần thầm thì vào tai cô.
“Sao dám rời khỏi tôi?”
“Tôi không rời khỏi cậu, tôi thấy hơi mệt, vả lại cậu cũng đã nói rằng có thể tìm chỗ nào đó chờ cậu!”. Ngân Hà cũng thầm thì nói.
Chưa kịp để cậu ấy nói tiếp, Ngân Hà vội vã như không còn cơ hội khác giải thích.
“Tôi vô tình gặp Minh Hải thôi, tôi không có cố ý hẹn anh ta. Tôi đã nói rõ với anh ta rồi!”.
“Được rồi, chuyện đó để về tôi sẽ trừng phạt cậu”. Ánh mắt cậu ấy nghiêm nghị nhưng chứa đầy ẩn ý. Trừng phạt cô là sao? Cô đã nói rõ rồi là cô không cố ý!
“Đi theo tôi!”. Ngân Hà chưa kịp phản ứng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909654/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.