Cả tối hôm qua nằm ôm gối khóc nên sáng hôm sau mắt đã sưng húp. Dù đã đeo kính râm nhưng không thể che được đôi mắt tinh tường của Tình Nhi khi Ngân Hà gặp cô ấy lúc vừa bước vào thang máy.
“Cô làm sao vậy?”
“Ồ, tôi…tôi đau mắt!”. Ngân Hà ngại ngùng quay đi.
Tình Nhin không nói gì, chỉ khẽ hèm hèm trong cổ họng. Một lúc sau trước khi thang máy dừng lại ở tầng làm việc của cô ấy cô ấy mới bâng quơ nói, mắt không nhìn cô mà vẫn nhìn vào dãy số màu đỏ đang nhảy số ngày một tăng.
“Tình yêu chỉ là gia vị cho cuộc sống, nếu thiếu gia vị thì món ăn nhạt nhẽo nhưng dứt khoát ta vẫn sống tốt. Cô nên nhớ tình yêu không phải là đích đến, đó chỉ là trạng thái, mà trạng thái thì có thể thay đổi. Hôm nay cô có thể khóc vì nó nhưng ngày mai sẽ không còn. Hãy mở lòng cho bản thân thêm cơ hội, suy cho cùng người mình vốn nghĩ là duy nhất ngày mai sẽ không còn là duy nhất đâu!”
Ngân Hà nhìn cô ấy ngỡ ngàng. Tình yêu không phải là đích đến, tình yêu chính là trạng thái. Có vẻ cô ấy nói đúng, bản thân cô cũng đã từng nghĩ đã yêu Giang Nam đến khắc cốt ghi tâm, tưởng chừng không thể thay đổi vậy mà giờ cô vẫn thay đổi đấy thôi! Nếu mà không chuyển về Jezz thì chuyện này sẽ không xảy ra. Vậy có một ngày chắc chắn những đau thương này sẽ biến thành quá khứ, nhiệm vụ của cô là chỉ cần cho bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909633/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.