Cả một tuần khóc rồi nên rốt cuộc Ngân Hà không muốn khóc nữa. Suy cho cùng trái tim đã trải qua đủ loại đau thương thì có chịu thêm một chút nữa đâu có hề gì. Không phải hai người đã nói rõ với nhau rồi ư? Không phải chính cô đã nói với anh ấy rồi ư? Tất cả sẽ kết thúc khi cô yêu người khác và anh ấy có người khác. Ngày đấy đến nhanh hơn cô tưởng. Đối với Bình An những chuyện này đâu có hề gì? Nhưng thật sự cô vẫn buồn lắm, cô không muốn níu kéo anh nhưng cô vẫn buồn lắm. Cô không thể nghĩ một người vừa yêu thương ôm ấp cô tuần này tuần sau lại có thể ở trong vòng tay của một cô gái khác. Nhưng là Bình An mà, tất cả đều có thể.
Sáng hôm sau Bình An đến công sở muộn hơn mọi lần, khi đi qua chỗ cô đã ghé vào nói. “Vào gặp anh một chút”. Ngân Hà không nói gì sắp xếp lại bàn làm việc và bước vào theo anh.
Bình An ngồi sau bàn làm việc, lưng ngả ra sau ghế, anh ấy nhìn cô một hồi không nói. Cái kiểu cân não gì đây? Không phải anh ấy mới có lỗi và cần đưa ra lời giải thích sao?
“Không có gì cần hỏi anh sao?”.
Cái thái độ gì vậy? Không có gì cần hỏi anh sao? Sao anh ấy nói cứ như mình vô tội? Phải là anh ấy mới là người cần giải thích cho cô mới đúng. À, mà không cần giải thích. Suy cho cùng họ đến với nhau cũng vì điều kiện, giống như một loại hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909613/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.