Lại một ngày làm việc mệt nhoài. Sau khi ăn uống tắm rửa Ngân Hà ngả lưng trên chiếc ghế tựa bằng nhung đọc một cuốn sách mới xuất bản thì có tiếng gõ cửa khe khẽ. Cô gấp cuốn sách lại đặt lên bàn, đi ra mở cửa. Chiếu đầu lởm chởm cùng khuôn mặt thanh tú hiện ra ngay khi cánh cửa vừa mở.
“Chị Ngân Hà!”. Giọng Hồng Phong thỏ thẻ.
“Phong đến chơi với chị đó à? Em vào đi”
Cậu bé rất ý tứ, nhẹ bước chân đi vào, tay đằng sau dường như đang giấu một vật gì đó. Một lúc sau khi ngồi xuống chiếc ghế gỗ giữa phòng cậu ấy mới chìa tay ra về phía Ngân Hà.
“Em tặng chị!”.
Ngân Hà ngạc nhiên nhìn xuống bàn tay mảnh khảnh ấy, là một chiếc lược bằng gỗ được gọt giũa rất cẩn thận.
“Em đã làm thứ này tặng chị ư? Em khéo tay quá, mà còn cầu kỳ quá nữa”
“Khi xưa bố em lúc chưa bỏ đi đã làm thợ mộc ở trong vùng, cũng dạy em nhiều thứ”. Cậu bé nói, trong đôi mắt có chút buồn. Ngân Hà hiểu, mỗi đứa trẻ ở đây không đứa nào là không có hoàn cảnh riêng. Khi nghe những chuyện đó đôi khi vì phép lịch sự mà giả vờ không để ý, vì thực sự không ai muốn bản thân bị nhìn bằng cái nhìn đặc biệt, hoặc cái nhìn thương cảm.
“À, chị hiểu rồi. Có phải Phong hôm nay đến đây muốn thảo luận với chị chuyện làm giàu đúng không?”
“Vâng chị. Chị đi nhiều, có nhiều bạn vậy chị có biết những người giàu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909571/chuong-76.html