Bạn học Ôn Viễn chán nản vùi đầu vào trong gối, đau khổ không muốn ra ngoài. Ngay cả khi Kiều Vũ Phân gõ cửa cũng không nghe thấy, cho đến khi bà đẩy cửa vào thì mới giật mình ngồi dậy.
"Làm sao vậy, Viễn Viễn." Kiều Vũ Phân nhìn Ôn viễn đang cuộn mình trong chăn nằm trên giường vừa tức giận vừa buồn cười, lôi cô ra ngoài.
Bạn học Ôn Viễn nhăn mặt, cọ cọ lên vai của bà làm nũng."Mẹ."
"Cái này có vẻ lạ nha, không phải nói lớp mười hai phải học tập thật giỏi sao? Bây giờ cũng đã chín giờ mà còn chưa chịu rời giường. Nếu là ông nội và ba con mà ở nhà thì cứ chờ mà bị mắng đi!” nói xong tìm bộ quần áo trong tủ đưa cho Ôn Viễn thay.
Ôn Viễn lên tinh thần đi tới mặc quần áo, mới vừa mặc xong áo khoác, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng lưng cao lớn nghênh ngang của Ôn Kỳ. Lúc đi ngang qua cửa phòng cô vẫn không quên nghiêng đầu, nhăn mặt lại chậc chậc hai tiếng để bày tỏ sự coi thường đối với bạn học Ôn Viễn .
Ôn Viễn bĩu môi, chẳng được bao lâu, trong đầu chợt thoáng qua một tia sáng, mắt của bạn học Ôn Viễn liền sáng rực lên.
Nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, Ôn Viễn xông thẳng vào phòng của Ôn Kỳ. Chỉ là cái người này cực kỳ chú trọng riêng tư cá nhân nên cửa phòng luôn luôn đóng chặt. Ôn Viễn mở to mắt nhìn, ôm gấu Teddy, gõ cửa phòng của Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ lên tiếng mời vào, lúc này anh đang ngồi ở trước máy vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ve-em/77098/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.