Ngày thứ hai sau khi đi làm phục vụ, Ôn Viễn dậy rất muộn.
Lúc cô dậy Ôn Hành Chi đã không còn ở đây, chỉ còn trợ lý Ninh đang chờ ởphòng ăn. Trên bàn đã chuẩn bị rất nhiều điểm tâm sáng. Trợ lý Ninh cười giải thích: “Ôn tiên sinh có một cuộc họp quan trọng lúc sớm, chờ cáccô ăn xong điểm tâm sẽ đưa các cô về lại trường.”
Ôn Viễn cắnbánh bao: “Không cần đâu, ở đây rất gần với đại học T, em cùng với TiểuHà tự về được rồi.” Cô quay đầu lại hỏi Từ Tiểu Hà: “Không có vấn đề gìchứ?”
Tửu lượng Từ Tiểu Hà rất kém, ngủ một đêm mà hôm nay sắcmặt cũng không khá hơn là mấy, tinh thần thì mệt mỏi. Đối với câu hỏicủa Ôn Viễn chỉ gật gật đầu một cái.
Trợ lý Ninh cũng không miễn cưỡng.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt, sắc trời ảm đạm. Mặc dù hôm qua bạn học Ôn Viễn mới bị đánh nhưng cuối cùng cũng được một nụ hôn nên tâm tình cũng không tệ. Tình hình Từ Tiểu Hà xem ra cũng không quá tốt, hai người imlặng ngồi trên xe buýt đi về trường.
Đi tới trước cửa ký túc xá,Từ Tiểu Hà chợt đứng lại, quay lại nhìn Ôn Viễn, vẻ mặt như muốn nói lại thôi: “Tớ sẽ không nói ra đâu, cậu yên tâm đi.”
Dù sao chuyện như vậy đối với Từ Tiểu Hà hay đối với cô cũng không phải là chuyện tốt gì, ít nói thì càng tốt.
Nét mặt Từ Tiểu Hà nhẹ nhõm đi biết bao nhiêu, cô nhìn Ôn Viễn cười đếnrạng rỡ, nhép nhép miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ve-em/2629933/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.