Ôn Viễn chưa bao giờ nghĩ chỉ bằng một tấm ảnh chụp lại diễn ra nhiềuchuyện xưa như vậy. Cô nhìn dáng vẻ bà nội trong ảnh thêm một lần, khuôn mặt mềm mại thanh nhã, dáng vẻ như người ở trong tranh, tựa như vừa mởmiệng chính là điệu hát mài nước Giang Nam ngô nông êm ái.
Cũngkhó trách diện mạo anh nhìn đẹp như vậy, Ôn Viễn đã từng được nhìn dángvẻ ông nội mặc quân trang khi còn trẻ, anh tuấn cường tráng, mà bà nộilại động lòng người như vậy, một đôi trời sinh, con cái của hai người,diện mạo làm sao có thể khó coi cho được.
Ôn Viễn chống cằm, nằmúp sấp trên giường, trong lòng lặng lẽ mô tả đường nét của anh một lầnlại một lần. Không lâu sau, một cơn gió lạnh chợt rít gào thổi tới, ÔnViễn bị lạnh cóng phải hoàn hồn. Rụt vai đến bên cửa sổ đóng lại.
Vừa đưa tay ra ngoài, một thứ nho nhỏ khẽ bay vào, rơi vào trong tay cô,mang theo cảm giác lành lạnh. Ôn Viễn cúi đầu nhìn kỹ, vẻ mặt tràn đầyvui thích.
Tuyết rơi.
Ôn Viễn thích nhất mùa đông, nhất là ngày tuyết rơi, vì chỉ có thời khắc giá lạnh này mới có thể cảm nhậnđược ấm áp đáng quý, chỉ có thời khắc giá lạnh này, mới không cần kiếmcớ để ôm ấp. Trời lạnh, có thể mặc thêm quần áo, từng cái từng cái lạitừng cái đến khi không còn lạnh mới thôi. Ôn Viễn thích loại cảm giác ấm áp ấy.
Cô há há miệng, chạy vào phòng bếp pha trà nóng. Quét tuyết pha trà, thật là chuyện có nhiều ý cảnh.
Khi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ve-em/2629919/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.