Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Viễn đã bị bà Thành vén chăn gọi dậy để đichợ sớm. Bình thường bà Thành không có sở thích gì trừ trồng hoa và đichợ sớm để mua một số đồ chơi hiếm lạ. Ôn Viễn mắt nhắm mắt mở đi tớitrong sân, vừa nhìn thấy bóng dáng của người nào đó đang đứng ở trên bậc thềm ở trước cửa phòng khách thì hoàn toàn tỉnh táo hẳn.
Ngườikia không phải ai khác mà chính là Ôn Hành Chi, trên người vẫn mặc bộquần áo ở nhà đang cúi người ngắm hoa của bà Thành. Thấy hai người điđến, theo bản năng híp híp mắt lại. Ôn Viễn nhìn thấy anh ở đây thì cóchút kinh ngạc, tối hôm qua cô nằm ở trên giường một lát thì ngủ quênmất, cũng không xuống lầu, thật không ngờ tối hôm qua Ôn Hành Chi lạingủ ở nhà.
Bà Thành cười cười chào Ôn Hành Chi rồi đi vào bếp làm bữa sáng, Ôn Viễn thì vẫn đứng yên tại chỗ, tránh né ánh nhìn săm soicủa anh. Mà tầm mắt của người kia đang đặt trên những bông hoa chuyểnqua đầu của cô, trong mắt thoáng qua một tia buồn cười. Ôn Viễn không tự chủ đưa tay chỉnh lại cái mũ đang đội trên đầu. Buổi sáng đi vội nêntiện tay đội lên, cái mũ này là mấy năm trước bà Thành đan cho cô, mũlông xù lại còn có cả một đôi tai thỏ nữa.
"Chú út, sao tối hôm qua lại ngủ ở đây ạ?"
"Tôi ở nhà mình, rất kỳ quái sao?" Ôn Hành Chi đưa mắt nhìn cô nói, Ôn Viễncũng không lên tiếng, chỉ cảm thấy có một đôi tay đưa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ve-em/2629917/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.