Chương 29: Cô có sao không – Thật đáng tiếc * “Đó là bạn trai của chị ấy hả?” Văn Tử ngẩng đầu, tò mò hỏi Chương Tuyết Dương, còn tiếc rẻ than một câu: “Haizz, vốn dĩ con còn định giới thiệu thầy dạy mỹ thuật của tụi con cho chị ấy nữa cơ.” Nhỏ xíu tuổi mà đã thích lo chuyện người khác. Chương Tuyết Dương đưa mắt nhìn thẳng phía trước, không nói gì, đi thẳng về phía sân bóng. “Không qua chào một tiếng à?” Anh đi nhanh, Văn Tử phải co chân chạy theo sau. “Muốn đi thì đi.” Chương Tuyết Dương cứ thế đi về hướng sân bóng, trong đầu vẫn không ngừng tua lại cảnh vừa rồi. Thậm chí vì sự chần chừ của Văn Tử mà anh lại vô thức liếc nhìn sang bên kia một lần nữa. Tô Đình đã lên ván lại rồi, cẩn thận di chuyển, tóc đuôi ngựa bị gió thổi tung thành từng lớp, nơi trán dường như rịn mồ hôi, ánh lên dưới đèn. Tấm ván là loại bánh xe phát sáng trong đêm, trong cả quảng trường chỉ có hai người họ là nổi bật nhất. Chương Tuyết Dương thu hồi ánh mắt, nói với Văn Tử: “Hôm nay có thi Vua Đường Phố, con có đi không?” “Ơ? Đi chứ đi chứ! Xông lên nào!” Giọng của thiếu niên đang vỡ giọng đặc trưng, Tô Đình hình như nghe thấy gì đó, quay đầu nhìn về hướng ấy, suýt chút nữa lại ngã. “Cẩn thận.” Vương Tư Kiều lập tức đưa tay đỡ lấy cô. Học trượt ván tất nhiên sẽ có ít nhiều va chạm cơ thể, ngay từ lúc bước lên ván đã phải được đỡ. Có vài người bạn trượt ván đi ngang huýt sáo trêu: “Ghê nha, Tư Kiều, nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-yeu-quang-phu/5041776/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.