Chương 3: Tôi có tiền – Đừng có mẹ nó mà bày trò lẳng lơ * Đôi mắt của Tô Đình, quả thật khiến người ta khó quên. Hình mắt tròn trịa, vừa đen vừa sáng, nhìn ai cũng nghiêm túc, bao nhiêu nam sinh chẳng dám đối diện được với ánh mắt ấy. Điểm này, Tiết Nhân Nhân có quyền lên tiếng nhất. Cô ấy và Tô Đình là bạn nối khố, từ tiểu học đến trung học đều cùng lớp cùng trường, quan hệ hai người rất tốt. Tối hôm đó tám giờ, Tiết Nhân Nhân đợi được Tô Đình ở Thiên Hà. Thiên Hà là quận phồn hoa nhất Quảng Châu, chỉ nhìn dòng người ở ga tàu điện ngầm là thấy ngay. Thấy Tô Đình đang ngó nghiêng giữa đám đông, Tiết Nhân Nhân huýt sáo một tiếng: “Ở đây nè.” Đợi người lại gần, cô liền vươn tay khoác vai: “A Ninh đâu?” “Cô ấy đang tăng ca.” “Sao lại tăng ca nữa vậy?” “Hôm nay cửa hàng đông khách, thu ngân thiếu người, nên cô ấy phải chống đỡ một lúc.” Tô Đình nhìn cánh tay đầy hoa văn của Tiết Nhân Nhân, hơi ngạc nhiên: “Cậu xăm rồi à?” “Đừng sợ, toàn là hình dán đó.” Tiết Nhân Nhân kéo cô đi lên trước: “Đi, mình đi ăn thôi.” Thiên Hà rất náo nhiệt, đi theo Tiết Nhân Nhân, Tô Đình được ăn món phá lấu bò mà chỗ này nhiều người xếp hàng chờ. Chỉ là lúc trả tiền, Tiết Nhân Nhân chặn điện thoại của cô lại: “Cậu làm gì thế?” “Mình… trả tiền mà?” “Mình bây giờ có tiền rồi, không cần lúc nào cũng ăn của cậu nữa.” Tiết Nhân Nhân kiêu ngạo ngẩng cằm lên. Trước kia cô ấy nghèo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-yeu-quang-phu/5041750/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.