Thấy thật lâu rồi mà Trần Tiểu Niên vẫn chưa dám mở mắt nhìn, Lục Thời rất muốn phì cười. Nhưng sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô, anh chỉ khẽ khàng dỗ dành:
"Nó rất ngoan, nhìn đi."
Trần Tiểu Niên nghe thấy, như đang suy nghĩ gì đó, chốc lát liền hé mở mắt. Bàn chân chỉ cách mặt đất không quá 2m mà tưởng như 2000m, ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt.
Cô chớp mắt:
"Tôi cảm thấy không ổn lắm."
Lục Thời sảng khoái gật đầu, hai tay vòng qua eo cô, nắm lấy dây cương, nói:
"Đứng yên một chỗ đúng là không ổn thật."
Sau đó, anh giật dây. Silvestre hí lên, bốn chân dang rộng, mạnh mẽ phi về phía trước. Trần Tiểu Niên bị một loạt các hành động của anh làm cho kinh hãi.
Người này thực sự muốn dọa chết cô sao? Từ nãy đến giờ đưa cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đồng cỏ mênh mông, một màu xanh ngát trải rộng, điểm trên đó là những bông hoa vàng rực rỡ. Bầu trời trong như được vắt, mùi cỏ trộn lẫn với cái se lạnh của mùa đông tạo ra một thứ mùi hương dễ chịu, thuần khiết mà đạm mạc. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, chuyển động nhẹ nhàng làm mái tóc dài của Trần Tiểu Niên tung bay trong gió.
Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt khiến cô thực sự choáng ngợp. Nụ cười trên môi cuối cùng cũng nở rộ, xinh đẹp không kém gì những bông hoa rực rỡ dưới ánh mắt trời kia. Tỏa sáng, chói chang, lộng lẫy.
Lục Thời bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-yeu-cua-nu-phan-dien-doc-ac/3033282/chuong-38.html