Chẳng mấy chốc, đã tới ngày nhập học. Năm nay đã là năm cuối cùng của tuổi học sinh rồi.
Buổi sáng đầu tháng 9, nắng hè vẫn còn gay gắt, Trần Tiểu Niên bắt xe bus tới trường. Cô ngồi trên ghế, cảnh vật bên ngoài như những thước phim, trôi nhanh rồi vụt biến mất.
Người trên xe bus không đông, nhưng vẫn rất nhộn nhịp. Thường những người đi xe bus chỉ yếu là nhân viên công sở, một số nam, nữ sinh của trường công lập.
Tiểu Niên hướng mắt ra ngoài, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Bữa tiệc tối hôm đó, người cứu cô khỏi Ngô Bá Thiên là Lục Thời. Dù lúc đó, đầu óc cô đã mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận sự tồn tại của anh. Tiểu Niên cũng đã nhìn thấy anh trong bữa tiệc trước đó, điều này càng khẳng định suy đoán của cô.
Đêm đó đã xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không nhớ rõ. Chỉ biết, đến lúc tỉnh lại, trước mặt cô đã là căn phòng ngủ quen thuộc. Bên cạnh là chú mèo Elise meo meo đòi ăn.
Chẳng mấy chốc, xe bus đã dừng trước cổng học viện. Trần Tiểu Niên thở khẽ, xách balo trên vai, tiến vào trường học.
Lớn thêm một tuổi, tưởng chừng chỉ là một số lẻ, nhưng lại là khoảng cách đằng đẵng xa xôi. Lớp 12, năm cuối, những con số, từ ngữ này đều giống như một tảng đá đề nặng trên đôi vai của mỗi người học sinh, là áp lực, nhưng cũng là động lực.
Không biết từ khi nào, những cô cậu học sinh vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-yeu-cua-nu-phan-dien-doc-ac/3033264/chuong-47.html