Chương trước
Chương sau


Biệt thự Lục gia rất yên tĩnh, vì Lục Thời thích yên tĩnh.

Cũng được một khoảng thời gian rồi Lục Thời mới trở về, ai cũng đều tay chân khẩn trương. Anh bước vào, người nào người nấy đều nín thở cúi người chào.

"Về rồi à!?" Lục Đình nhướn mày nhìn anh sau đó phất tay "Về rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi. Con lâu rồi không ăn cùng nhà mình mà."

Lục Thời cực kì chối tai, đặc biệt là chữ 'nhà mình'.

Nhà sao?

Đôi mắt anh liếc về phía chiếc bàn thứ hai trong phòng ăn. Một đám con riêng đang ngồi đầy đủ ở đó.

Bọn trẻ đó nhìn anh, có ánh mắt sợ hãi, có ánh mắt ghen tị cũng có căm phẫn. Lục gia phân cao thấp rõ ràng, ai là chủ, ai là tớ, có ở trong Lục gia, bọn chúng cũng chỉ được phép ngồi riêng một góc rúm ró, hèn mọn.

Vốn chỉ mời anh ngồi ăn cơm theo lệ, vậy mà Lục Thời thực sự đi tới bàn ăn khiến Lục Đình không khỏi có chút ngạc nhiên. Lục Thời ấy mà.. Tính tình của anh không ai trong nhà không biết, ngay cả Lục Đình cũng chẳng kiểm soát nổi anh ba phần.

Còn Bạch Nhật Vy hiển nhiên rất hài lòng, còn đặc biệt chuẩn bị phần ăn riêng cho anh, giọng điệu vô cùng ân cần:

"Mẹ nhờ bảo mẫu Ngô nấu cho con đấy. Ở bên ngoài lâu như vậy, cũng không cho bảo mẫu Ngô đi theo, nếu mẹ không gọi con về thì con định tiếp tục ăn mấy thứ rác rưởi đấy đến khi nào."

Tầm mắt Lục Thời lạnh dần. Mấy người làm đứng gần đó hầu hạ Lục Thời không khỏi run chân. Bạch Nhật Vy vẫn chưa biết thế nào là đủ, tiếp tục nói:

"Người Lục gia nhưng lại không ở Lục gia. Người ngoài nghe được còn ra cái gì, không biết ai tôi phận tớ. Trực tiếp về nhà ở đi."

"Không cần mẹ quản."

Chiếc dĩa trên tay Bạch Nhật Vy rơi cái keng. Sắc mặt bà cực kỳ không tốt, không khống chế cao giọng:

"Tôi không quản anh, thì ai quản anh. Hay anh định đợi đám ô hợp nào đó đè đầu cưỡi cổ mới bắt đầu cần quản."

Mà Lục Đình ngồi một bên vẫn rất bình thản dùng bữa, như thể chuyện mẹ con người nào đó chỉ là chuyện người ngoài chẳng liên quan gì đến mình.

Bạch Nhật Vy còn tưởng sau vụ việc kia bà đã dạy dỗ tốt được anh, cho rằng anh đã quay trở lại như trước kia, lúc nào cũng là đứa trẻ nghe lời mình. Hóa ra bà đã nhầm. Lục Thời ngay từ đầu đã không có ý định thỏa hiệp.

Bạch Nhật Vy tức giận, đám con riêng liền tím tái mặt mũi. Ở Lục gia, Lục Thời là lớn nhất, từ già đến trẻ sống là phải nhìn sắc mặt anh, chỉ có anh đánh người khác chứ làm gì có chuyện người khác đánh anh, vì vậy mỗi lần Bạch Nhật Vy tức giận hay khó chịu đều chỉ biết trút hết lên người bọn họ.

Không dùng đòn roi, không đau đớn về thể xác nhưng lại khiến bọn chúng sống không bằng chết. Nhục nhã tột cùng nhưng chỉ biết cắn xé, nuốt lại căm hận vào trong bụng, sau đó hèn mọn, âm thầm đấu đá nhau tranh giành lợi lộc.

Lục Thiên Kiều liếc mắt thấy Bạch Nhật Vy và Lục Thời đường ai nấy đi về phòng, trong lòng mừng thầm. Sớm trông bộ dạng của hai mẹ con nhà này cãi nhau, cô ta liền vui vẻ không thôi, bữa cơm trên bàn vốn nhạt nhẽo đột nhiên ngon miệng lạ lùng.

Lục Diệp Anh trông thấy vẻ mặt thỏa mãn của Lục Thiên Kiều, không nhịn được liền hiện rõ sự ghê tởm. À không, nói đúng hơn cô đang ghê tởm cả cái bàn ăn này mới đúng. Lục gia có sáu đứa con riêng, tính cả đứa trẻ mới vừa sinh không lâu nữa là bảy. Nhưng chẳng có lấy một mống nào tốt đẹp, kể cả mấy đứa bé trai, bé gái sáu bảy tuổi, nhìn vào mắt chúng đi, toàn là căm hận, ai oán. Ngày ngày bày ra vẻ ngoan hiền, đáng thương nhưng trong lòng đã suy nghĩ không biết bao nhiêu âm mưu kế hiểm hãm hại Lục Thời, xé mặt nhau tìm cách giành gia sản.

Lục Thời tuy không để bọn họ vào mắt nhưng ít nhất cũng không âm thầm sau lưng hành hạ, hãm hại bọn họ cái gì. Anh không sớm thì muộn sẽ trở thành gia chủ của Lục gia, nhưng đám con riêng này lại mãi chẳng thông não, buông tha cái tham vọng thay thế vị trí của anh.

Lục Thời quay về phòng. Căn phòng đó rất tối, cũng rất lạnh lẽo nhưng chỉ có cái nơi tồi tàn này mới khiến Lục Thời cảm thấy quen thuộc.

Đột ngột có tiếng gõ cửa phòng. Bị làm phiền, đôi mắt Lục Thời rất lạnh, nhưng vẫn cho phép người bên ngoài vào trong.

Lục Diệp Anh bị căn phòng tối đen như mực dọa cho giật mình. Phòng của Lục Thời là cấm địa, Lục Diệp Anh vào đây chẳng được mấy lần nhưng lần nào lần nấy đều không khỏi run chân.

"Anh..."

"Bữa tối anh không ăn được bao nhiêu, bảo mẫu Ngô bảo em đem điểm tâm lên cho anh."

"..."

Thấy Lục Thời vẫn yên lặng ngồi trong bóng tối, không phản ứng gì, Lục Diệp Anh liền nghĩ tới mục đích thực sự mình tới đây tìm anh, cắn răng nói:

"Anh, chuyện anh nhờ em, em làm xong rồi."

"..."

"Em...có thể nhờ anh một việc được không?" Lục Diệp Anh nói rất chậm, đôi mắt dù không nhìn rõ gì nhưng rất gắt gao hướng về phía anh, chỉ cần Lục Thời có chút phản ứng, cô lập tức cút ngay.

Nhưng Lục Thời không thể hiện thái độ gì cả, vẫn là giọng điệu lạnh lùng xa cách đó, phun ra một câu:

"Nói nhanh rồi cút ra ngoài."

Lục Diệp Anh vui như bắt được vàng, vội vội vàng vàng:

"Chuyện của mẹ em, anh có thể trên danh nghĩa giúp em chuyển bà ấy tới một bệnh viện tốt hơn được không. Viện phí của bà ấy em sẽ chịu trách nhiệm hết, cũng đảm bảo không gây ra rắc rối gì cho anh."

Mẹ của Lục Diệp Anh là một người giúp việc cũ của Lục gia. Khi sinh Lục Diệp Anh ra, biết được cô là con gái thì vô cùng tức giận, nửa đêm đông lạnh lẽo ném cô ra ngoài đường, may mắn bảo mẫu Ngô biết được, sớm cứu cô về, nếu không cô đã chết cóng rồi. Sau đó bà bị tâm thần phân liệt, ngày đêm đều lên cơn điên rồi cuối cùng bị ném vào viện tâm thần.

Lục Diệp Anh khi bé còn hận chết bà ta, nhưng mỗi lần lén lút đi thăm bà đều mềm lòng, khóc nức nở. Bà ta hại cô làm đứa con riêng, bị người người sỉ nhục, nhưng vẫn là mẹ cô, Lục Diệp Anh không đành lòng để bà dù đã điên rồi nhưng vẫn phải sống trong đau khổ.

"Anh?"

"Nói xong?"

Lục Diệp Anh nơm nớp chờ đợi, nghe Lục Thời hỏi, ngoan ngoãn gật đầu.

"Cút ra ngoài."

Cô biết Lục Thời đã đồng ý, vui đến phát khóc, lập tức nghe lời anh, nhanh chân đi ra ngoài.

"Lục Diệp Anh.." Lục Thời gọi cô lại.

"Dạ?"

"Chăm sóc nó, tiền sẽ được chuyển cho cô vào ngày mai."

Lục Diệp Anh biết 'nó' trong miệng anh là ai, lại nghe thấy anh chuyển tiền cho mình, rối rít xua tay:

"Em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, còn tiền thì không cần đâu ạ, em có thể tự lo đư.."

Nhưng chưa từ chối hết, cửa phòng Lục Thời đã đóng sầm lại. Lục Diệp Anh đứng ngơ ngác ngoài cửa, bảo mẫu Ngô nhìn thấy còn tưởng cô bị đuổi, đau lòng muốn chết hỏi thăm:

"Ôi trời, cháu có sao không? Lần sau không muốn thì nói dì một tiếng. Anh lại mắng cháu đúng không?"

Lục Diệp Anh vuốt nước mắt, cười cười:

"Không phải đâu ạ, cháu để điểm tâm trong phòng cho anh ấy rồi." Liếc mắt để ý, xung quanh không có ai, mới ghé tai bảo mẫu Ngô thì thầm. "Bảo mẫu Ngô, chủ nhật tuần này cháu đi thăm mẹ, dì giúp cháu được không?"

Mặt bảo mẫu Ngô hiện rõ vẻ lo lắng:

"Lại đi sao? Chẳng phải chủ nhật này ông chủ bảo cho mấy đứa đi tham dự tiệc à."

"Cháu sẽ về sớm."

"Mỗi lần đi đều bị cô ta đánh sưng mặt. Con không đau à."

Tuy là con riêng nhưng Lục Diệp Anh khác hẳn đám báo thủ kia, cô rất biết điều, không có tâm tư, cũng rất biết thân phận của mình. Cô ở lại Lục gia, ngoài một nơi để sống, thì chỉ ở đây cô mới có khả năng duy trì cuộc sống cho mẹ mình ở viện tâm thần.

"Đó là mẹ cháu mà. Cháu nhất định sẽ cố gắng về sớm, cháu đã xin anh Lục Thời rồi, dì giúp cháu với."

"Được rồi." Bảo mẫu Ngô hết cách, gật đầu đồng ý.

...

Trần Tiểu Niên mới tắm xong đã vội vã nhảy lên giường trùm kín mít từ đầu tới chân. Máy sưởi trong nhà bị hỏng, cô sắp lạnh tới đông cứng luôn rồi.

Bản chất Trần Tiểu Niên là một người sợ lạnh, lại ưa làm biếng, nên vừa chui vào trong chăn mắt cô đã mơ màng muốn đi tìm giấc ngủ.

Nhưng chưa nhắm mắt được bao lâu, lại bị tiếng động bên ngoài làm bừng tỉnh. Cạnh căn hộ của Trần Tiểu Niên đang thi công một vườn hoa nhân tạo, gần nửa đêm vẫn có tiếng xúc đất xúc cát của mấy người bảo vệ. Trần Tiểu Niên vui mặt vào gối, miệng mắng chửi mấy câu vu vơ.

Điện thoại sáng lên, là Lục Thời nhắn tin tới.

Anh hỏi cô ngủ chưa.

[Chưa ngủ, anh thì sao?]

[Chưa ngủ được. Đói.]

Trần Tiểu Niên nằm trên giường phì cười, nhắn lại ngay lập tức:

[Lục gia bỏ đói anh à?] Cô biết hôm nay về nhà.

[Ừm.]

[Được rồi, ngủ thì sẽ không đói nữa.]

[Không ngủ được.]

Lục Thời vốn đang ngồi trên giường làm việc mới được không lâu thì một hai phút sau Trần Tiểu Niên gửi tin nhắn tới. Là tin nhắn thoại.

Lục Thời mở lên nghe, một âm thanh cực kì trầm ấm rót vào tai:

"Ngủ ngoan đi, bạn trai~"

Khóe môi Lục Thời chậm rãi cong lên, trong lòng vô cùng mềm mại. Anh lưu lại đoạn tin nhắn thoại, vốn còn định dùng làm báo thức nhưng cuối cùng vẫn dừng lại. Anh sợ mỗi sáng nghe thấy giọng nói của cô, thực sự không dậy nổi.

[:))) người ta chúc ngủ ngon mà đặt làm báo thức, dậy không nổi là đúng rồi]

Còn gần ba tháng nữa là thi đại học, lớp A thực sự gấp không chờ nổi.

Chuông tan học vừa vang lên, ai nấy đồng đồng loạt đổ gục xuống bàn. Không khí lớp học thực sự heo sắc héo.

Phí Nhi uể oải nhìn về phía Trần Tiểu Niên và Lục Thời, hai người, một người vạn năm đứng thứ nhất, một người cuối cùng đã giành lại phong độ, giật vị trí thứ hai, ánh mắt không khỏi ghen tị.

"Nhìn gì đấy?"

"Aizz, nhìn về tương lai xa xôi chả biết đi đâu về đâu. Cậu nói xem, tớ có nên ngay bây giờ chọn đi du học không?"

Nghe vậy, Trần Tiểu Niên lại không nhìn Phí Nhi mà nhìn về chỗ ngồi của Giang Trì, nói:

"Cậu nỡ đi à!?"

Phí Nhi chống tay lên cằm, lắc đầu. Phí Nhi là con thứ, trên cô còn hai người anh trai, vì vậy cô không cần quá cố gắng gồng gánh sự nghiệp của gia đình. Phí Nhi có thể rời đi, đi mọi nơi mà cô muốn, còn Giang Trì thì không, y còn phải thừa kế sự nghiệp gia đình, không phải muốn đi thì đi.

"Cậu muốn học thiết kế?"

Mặt Phí Nhi càng thêm chán nản. Mấy ngày trước cô vừa mới cãi nhau với Phí phụ mẫu về vấn đề này.

Cô muốn đi đâu học, Phí gia đều cho cô đi, chỉ cần là học y. Từ nhỏ Phí Nhi thích gì được nấy, vô vàn sự lựa chọn dành cho cô, duy chỉ có bác sĩ là thứ duy nhất Phí Nhi không có quyền quyết định.

"Ừm. Nhưng chắc không được rồi, ba tớ nói nếu không học y sẽ đá tớ ra khỏi nhà."

"Còn cậu thì sao, cậu định học gì?"

Lần này đến Trần Tiểu Niên ngẩn người.

"Đừng nói cậu chưa nghĩ đến vấn đề này nha."

"Ừm."

"Trời, tuần sau viết nguyện vọng rồi đó."

"..."

Tương lai... Trần Tiểu Niên vốn chưa từng nghĩ đến hai chữ này. Cô đến thành phố A với tâm trí bị ép buộc, hoàn toàn không suy nghĩ đến vấn đề, tốt nghiệp thì sẽ làm gì.

Nếu là ban đầu, chỉ cần chịu đựng vài năm, ném trả Trần Ngọc Lan mảnh đất cùi bắp gì đó, sau đó trở lại thành phố K. Tiếp tục cuộc sống như trước kia sao? Vào một trường đại học nào đó, thỉnh thoảng cùng Mục Cảnh Nhiên đi đua xe, hay mãi chui rúc ở địa bàn Hắc Long?

Nhưng hoàn cảnh bây giờ đã khác, cô và Tần Phương đã xé mặt nhau, thành phố K chỉ còn duy nhất gia đình Mục gia là thứ khiến cô lưu luyến chưa muốn rời đi. Hiện tại cô đã không còn một mình nữa, cô còn có Lục Thời.

Tương lai là chuyện không sớm thì muộn.

"Trần Tiểu Niên.."

"Hở?" Cô bị gọi, bất ngờ giật mình. Phía trước mặt, cảnh vật xung quanh không ngừng di chuyển như thước phim, hóa ra cô đang ngồi trên xe, Tiểu Niên vô cùng ảo não, không rõ là thực hay mơ.

Thấy cô ngơ ngác như người mất hồn, Lục Thời không khỏi nhíu mày:

"Em đang suy nghĩ chuyện gì?"

Cô bối rối day day thái dương, thở dài:

"Không có gì, chỉ là chút vấn đề nhỏ."

"Không nhỏ."

"Hả?"

Mặt Lục Thời đột ngột sáp tới, anh nói rất khẽ:

"Chỉ cần là chuyện của em thì đều không nhỏ."

"..."

"Thật ra...em chỉ đang nghĩ sau khi tốt nghiệp... rốt cuộc bản thân nên làm gì tiếp?"

"Em muốn trở về thành phố K?" Đôi mắt Lục Thời ẩn nhẫn sự phẫn nộ không nói thành lời, nếu thực sự Trần Tiểu Niên gật đầu, anh nhất định sẽ không kìm được đem cô nhốt lại Lục gia, để cô không bao giờ có ý nghĩ muốn rời đi.

Nhưng rất may, Trần Tiểu Niên đã lắc đầu.

"Thành phố K... chỉ còn gia đình Mục Cảnh Nhiên là nơi khiến em không muốn từ bỏ. Lưu Lệ Bình..." Nói đến đây, mắt cô liền trầm xuống, có gì đó nghẹn ứ trong cổ họng, mãi mới nói ra được những lời muốn nói "Bà ấy đã rời đi rồi, chắc có lẽ sẽ không bao giờ về nữa. Em cũng chẳng còn lí do để về đó."

"..."

Lục Thời im lặng theo cô. Anh cũng không nói, anh không nói, Lưu Lệ Bình đã ra nước ngoài rồi, người phụ nữ sinh ra cô mới chỉ thấy anh ném ra một số tiền liền cam đoan sẽ không bao giờ trở về, cũng coi như không có đứa con nào trên đời. Trần Tiểu Niên sẽ không quá để ý, nhưng cô sẽ buồn, sẽ đau lòng. Lục Thời không muốn thấy cô như vậy. Chuyện này cô không cần biết, cũng không được biết.

Bản chất Lục Thời là kẻ xấu xa. Vốn là vậy.

Lục Thời đỗ xe ở bên đường sau đó ôm cô vào lòng, thì thầm "Không cần nghĩ nữa."

Em chỉ cần vui vẻ ở bên tôi, vậy là đủ rồi...

Biết Lục Thời đang an ủi mình, Trần Tiểu Niên phì cười. Cô hơi cử động người nhưng Lục Thời sẽ ôm cô càng chặt hơn.

"..."

"Anh nói xem, em nên làm gì? Bác sĩ có được không?"

"Em muốn giành một suất vào trường y với Phí Nhi?"

"Không tệ. Anh thấy sao?"

Lục Thời hôn lên trán cô, nói:

"Em thích là được."

Trần Tiểu Niên nở nụ cười. Cô vốn cho rằng cuộc đời mình vốn chỉ có thể là màu xám xui xẻo, nhưng Lục Thời đã tới cạnh cô, cho cô biết hóa ra sinh ra trên đời cũng là một loại may mắn. Anh là ánh sáng của cô, cũng là may mắn của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.