7 năm sau...
Thành phố A vẫn nhộn nhịp như vậy, nó trở nên quá sầm uất, quá mỹ lệ khiến người ta ao ước được đặt chân tới đây một lần nhưng cũng âm thầm ghê sợ những điều ghê tởm trong bóng tối mà nó che giấu.
Đã qua được một cái mùa hạ nóng nực đốt cháy tâm trí, tiếp đến sẽ là một mùa thu se se lạnh, không hề gay gắt như mùa hạ mà vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến sự cô đơn trong con người trỗi dậy một cách kì lạ.
Trên đường lớn xe cộ và người qua lại vô cùng mãnh liệt, nam nhân ngồi ở ghế lái, chầm chậm chờ đợi tín hiệu của đèn giao thông. Hai tay y chống bên cửa sổ, nhìn có vẻ vô cùng nhàn hạ.
"Mục ca, em muốn đến trường đua xem đua xe, không phải đến chỗ bọn con nít ranh lái xe ô tô pí po." Cậu chủ nhỏ ngồi ở ghế sau, vô cùng tức giận la lớn.
"Ờ. Đang đưa em đến đó."
"Anh lừa em. Anh tưởng em ngốc à, đây là đường đến khu vui chơi thiếu nhi."
Mục Cảnh Nhiên bị cậu chủ nhỏ nhà họ Lục quấy rầy tới phiền não. Y tháo kính râm xuống, định bụng quay xuống mắng cho cậu nhóc kia vài câu thì lại bắt gặp ánh mắt ủy khuất, rưng rưng như sắp khóc của cậu chủ nhỏ.
Trong giây lát, Mục Cảnh Nhiên sững sờ không nói nên lời. Tại sao lại như vậy? Tại sao ánh mắt kia lại giống cô ấy đến vậy...
Lồng ngực Mục Cảnh Nhiên đau đớn. Y đeo lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-yeu-cua-nu-phan-dien-doc-ac/3033221/chuong-67.html