Tháng tám, tôi và Hoắc Thời An quay trở lại căn biệt thự ở lưng chừng ngọn núi. 
Vị trí đó rất đẹp, xung quanh có lắp đặt thiết bị giám sát, chỉ cần có xe lên núi là tôi biết được ngay. 
Tuyệt đối bí ẩn. 
Giống như lời Hoắc Thời An nói, tôi có chạy khỏa thân trong rừng cũng không ai nhìn thấy. 
Cơ mà, khỏa thân thì không thể, chứ bơi còn có thể. 
Lúc mặt trời sắp xuống núi, tôi bì bõm bơi trong bể, Hoắc Thời An mặc quần bơi ngồi bên cạnh nhìn tôi bơi, như người cha già ở bên nhìn đứa con của mình, toát lên vẻ hiền từ. 
Tôi bơi ếch từ tốn qua lại, không biết hắn móc đâu ra một con vịt vàng, bị hắn bóp kêu chít chít. 
Sau đó hắn ném con vịt vàng vào trong bể bơi, vỗ tay một cái, “Hoài Hoài, tiếp chiêu đi!” 
“…………” 
Hoắc ba tuổi sau khi lùi khỏi showbiz, vẫn như trước kiên trì nhây bằng thực lực. 
Không bao lâu sau Hoắc Thời An xuống nước, tôi dời đường nhìn theo bản năng, trông thấy động tác bơi tự do của hắn rất tuấn tú, tốc độ nhanh như gắn mô tơ sau mông, hơn nữa còn kéo dài bền bỉ. 
Lúc này đây tôi rất hâm mộ vóc dáng của hắn. 
Nhưng tôi không kiên trì rèn luyện, tôi không có nghị lực giống như hắn. 
Nguyên nhân chủ yếu là mỗi ngày tôi phải tiêu tốn biết bao nhiêu thể lực. 
Dù là thời trai trẻ hay đến độ tam thập nhi lập, hầu như tôi đều chỉ phụ trách hưởng thụ thành quả lao động của hắn. 
Chỉ dưới tình huống đặc thù tôi mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320574/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.