Tôi đưa bác gái tới cửa nhà thầy Lưu, không đi luôn, mà gõ cửa.
Bên trong vọng ra tiếng thầy Lưu, “Ai vậy?”
Bác gái không lên tiếng, có lẽ định chơi đột kích tới cùng, tôi mở miệng, “Thầy Lưu à, tôi đây.”
Thầy Lưu hỏi, “Thầy Phương đó à, có chuyện gì không?” Cũng không có ý ra mở cửa ngay.
Đổi lại là bình thường, tôi sẽ đoán anh ấy đã lên giường, không muốn đi xuống, dù sao cũng cuối năm rồi, nhiệt độ thực sự rất thấp, lạnh người đau đầu.
Bây giờ tôi biết anh ấy gạt mình, thành thử nghĩ tới những hướng khác, ví dụ như có phải anh ấy đang ở trong phòng lọ mọ làm gì đó, không thể thu dọn, nên không thể ra mở cửa hay không.
Tôi lười diễn trò, nói thẳng, “Mẹ anh tới đây này.”
Bác gái giậm chân, ” y gù, thầy Phương à, sao cháu lại nói luôn ra chứ?”
Tôi cười bảo, “Cô à, cháu không nói vậy, thầy Lưu không ra mở cửa đâu.”
Bác gái nói, “Cháu có thể viện đại một lý do mà.”
Tôi miết ngón tay, vấn đề là tôi không muốn viện lý do, lúc này đây thấy hơi gớm.
Qua mấy phút, thầy Lưu mới đi ra mở cửa, thầy không nhìn tôi, mà nhìn mẹ mình, xổ một tràng tiếng địa phương.
Tôi nghe không hiểu, thế nhưng tôi có thể thấy, tâm tình thầy Lưu lúc này rất kích động, nghe tiếng địa phương như cãi nhau, không giống với trước đó.
Giống như một con mèo sợ bị vặt lông, kêu gào thảm thiết.
Tôi nhân lúc hai mẹ con tạm nghỉ, nói bằng âm lượng mà chỉ anh ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320570/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.