Hoắc Thời An gọi một, hai, ba, bốn tiếng, thấy tôi không đáp lời, lại cười lặp lại lần thứ hai. 
Khóe mắt tôi giần giật, tên thần kinh hôm nay lại dở chứng dựa vào thực lực. 
Hắn thấy tôi mở mắt, liền trưng vẻ mặt anh trai quốc dân ra, “Buồn ngủ thì lên đây mà ngủ, giường này rộng lắm, em tha hồ lăn.” 
Tôi đổi tư thế trên sofa, tiếp tục làm tổ. 
“………..” 
“Ôi anh buồn quá.” 
Hoắc Thời An cường điệu đau lòng nói, “Cũng phải đến mấy năm rồi em không chạm vào anh, không muốn à?” 
“Hay là nói, ra nước ngoài nhiều dụng cụ, em tự mình làm quen rồi, ấm no quen rồi, không cần anh nữa?” 
Trán tôi nổi gân xanh, “Mẹ kiếp anh im miệng cho em nhờ!” 
Hắn gợi đòn trầm trồ một tiếng, “Cuối cùng thầy Phương cũng chịu để ý tới anh.” 
Tôi lạnh mặt, “Anh đừng chọc em nữa, em mà tức lên là em…” 
Hắn cắt ngang lời tôi, nheo mắt lại, “Là em tự mình động?” 
Tôi trợn trắng mắt, “MƠ ĐI!!!” 
“Hừ.” 
Hắn không lấy làm lạ mà khinh bỉ tôi, “Còn tưởng em ra nước ngoài học hỏi tiến bộ lên, ai dè vẫn là bộ dạng hết ăn rồi nằm như cũ.” 
“…………” 
Tiên sư nhà hắn hết ăn rồi nằm ý!!! 
Hoắc Thời An lại đổi bộ dạng tỏ vẻ nghiêm túc hơn, “Thôi nào đừng ngủ nữa, hôm nay em tới chỗ anh, tài xế có bắt chuyện với em không”?” 
Tôi vặn cổ, “Em tự lái xe tới.” 
Hắn trở mặt trong nháy mắt, lạnh lùng hỏi, “Lái xe ai?” 
Tôi nói, “Mẹ em.” 
Hắn ngẩn người ra, cười như thằng dở, “Mẹ biết em tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320554/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.