Hoắc Thời An đang nói chuyện kịch bản với đạo diễn, nghe nhân viên thông báo bạn học cũ của hắn tới, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã thấy tôi, liền sững ra tại chỗ. 
Đạo diễn ném kịch bản đi, “Quay trở lại làm một lần, dựa theo những gì chúng ta vừa nói.” 
“Vâng.” Hoắc Thời An sững sờ quay người lại, “Đạo diễn Vương, ông vừa nói gì cơ?” 
“………” 
Đạo diễn Vương lặp lại một lần nữa. 
Cả quá trình Hoắc Thời An cứ nhìn tôi, nước đổ đầu vịt, hắn tự giận mình mà hai tay ôm đầu, cào tóc, “Thật ngại quá đạo diễn Vương à, để tôi suy nghĩ một chút.” 
Vẻ mặt già nua của đạo diễn Vương giần giật, “Thế cậu suy nghĩ một chút đi.” 
Tiểu Trương thấy đã đến thời cơ, liền kéo tôi qua, cười hớn hở nói, “Đạo diễn Vương, đây là bạn học cũ của anh Thời An, tới để thăm đoàn.” 
Tôi lễ phép chào hỏi, “Đạo diễn Vương.” 
Đạo diễn Vương trăm công nghìn việc, rất bận rộn, ông lấy mũ xuống gãi gãi đầu, tùy ý liếc nhìn tôi một chút, xem như lịch sự đáp lại, sau đó đôi chân ngắn bước lạch bạch về phía máy quay. 
Vị trí này tuy không phải ở giữa đám đông, nhưng cũng không yên tĩnh, xung quanh vẫn có rất nhiều ánh mắt dõi theo. 
Tôi có phần dè dặt. 
Hoắc Thời An nhìn ra được, hắn đợi nhân viên đi rồi hỏi, “Sao cậu lại tới?” 
Tôi một lời khó nói hết thở dài, “Đi ra ngoài dạo phố, bị hiểu lầm là thăm đoàn làm phim.” 
Hắn trưng ra cái bản mặt người chết, “Thế oan cho cậu quá.” 
Tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320538/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.