Hoắc Thời An không ăn được bát mì Dương Xuân kia, bởi vì hắn bị khách trong cửa hàng phát hiện ra.
Mọi chuyện xảy ra giống như trong phim vậy, gào thét, hỗn loạn, chen chúc, người ngã ngựa đổ.
Tôi nghĩ chắc bà chủ không muốn gặp lại tôi nữa đâu.
Chỉ thiếu điều liều cái mạng già mới quay trở lại xe được, tôi thở dốc từng ngụm từng ngụm một, “Đáng sợ quá.”
Hoắc Thời An cáu kỉnh, bộ dạng muốn bịt miệng tôi lại, “Đừng thở hổn hển nữa được không hả?”
“Tối nay tôi bị dọa liên tục mà.” Dòng suy nghĩ của tôi không vì hắn mà thay đổi, than vãn với hắn theo bản năng, “Ban nãy bị giẫm lên chân nhiều vãi, mịa nó, đau chết đi được.”
Hoắc Thời An bỗng nhiên trầm mặc.
Tôi không để ý sau khi mình nói xong câu đó, Hoắc Thời An liền nhìn xuống đôi chân mình.
Khó có thể hình dung được tâm tình tôi lúc này.
Lúc đó Hoắc Thời An chỉ để lộ một đôi mắt, còn có bóng vành mũ che lại, nửa sáng nửa tối, tôi cứ ngỡ chỉ mình tôi mới có thể nhận ra được hắn trong bộ dạng này, không ngờ người khác cũng có thể nhận ra.
Có lẽ fans của hắn có kỹ năng đặc thù để nhận ra thần tượng.
Trước tối nay, tôi không có bất cứ khái niệm gì về giới showbiz, chỉ cảm thấy đó là một thế giới xa lạ.
Không phải thế giới của yêu thương ngọt ngào, mà là thế giới của những ánh đèn flash hào nhoáng.
Nhờ phúc của Hoắc Thời An, tôi may mắn thấy được sức ảnh hưởng của một ngôi sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320525/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.