Dường như Hoắc Thời An nhìn tôi một chút, lại dường như là không phải. 
Ánh sáng trong phòng hơi mờ tối, tôi không dám chắc nữa. 
Nhưng tôi có thể xác định một điều, hắn không muốn trả lời tôi bằng bốn từ “Đã lâu không gặp”. 
Hắn không muốn để ý tới tôi. 
Dường như những thứ thời gian có thể làm phai mờ nhiều hơn tôi tưởng tượng thì phải? 
Mọi người đều biết tôi và Hoắc Thời An là bạn thân, hai đứa lớn lên cùng nhau, chỉ thiếu điều xỏ chung một quần, cho rằng chúng tôi gặp lại sau năm năm xa cách, tuy không nước mắt lưng tròng, nhưng cũng nên ôm ấp nhau một chút. 
Dù có không khóc, cũng không ôm, thì cũng không đến nỗi không chào hỏi lấy một lời, mặc kệ nhau như vậy chứ. 
Đại minh tinh vẫn luôn hòa nhã với bạn học cũ, thế mà lại vênh váo trước mặt bạn thân à? 
Giờ xảy ra tình huống này, đúng là không thể tưởng tượng nổi. 
Bầu không khí vốn náo nhiệt rõ ràng lắng xuống hẳn. 
Lớp trưởng nói với mọi người, “Thôi mình uống rượu đi, để hai bạn Phương Hoài và Hoắc Thời An ôn lại chuyện xưa.” 
Hoắc Thời An lạnh nhạt lên tiếng, “Không cần.” 
Điếu thuốc tôi vừa đưa lên miệng run lên, một nhúm tàn thuốc rơi xuống. 
Ánh mắt của các bạn học cũ lia vèo vèo về phía tôi, nụ cười trên gương mặt tôi dần trở nên gượng gạo, vẻ mặt dường như sắp suy sụp. 
Mọi người lúc thì nhìn tôi, lúc lại nhìn sang Hoắc Thời An, con ngươi đảo tới đảo lui. 
Tôi lúng túng rời đường nhìn khỏi đôi mắt hắn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320523/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.