Bên ngoài căn nhà trúc, màn đêm đã đặc quánh, trăng sao lưa thưa. Một vài chùm sáng mờ nhạt lọt từ không trung xuống, khéo léo hắt lên căn nhà trúc tím xanh. Ánh sáng và bóng tối hòa quyện với nhau vừa vặn. Phía trước rào trúc quanh sân nhà, vài câu quế đang vào độ hoa nở rộ nhất, hương thơm thanh u thấm vào gan ruột, khiến người ta mê đắm.
Trong sân không có bàn ghế, Cửu Quyết dựa lưng vào gốc quế, ngồi trên một tấm chiếu lau, trên chiếu lác đác một vài cánh hoa vương vãi, một bình rượu đặt trước mặt chưa động tới một giọt. Cửu Quyết nheo mắt nhìn về phía xa xăm, dù phương xa đó chỉ óc một màn sáng mờ ảo.
– Chủ nhân, người có tâm sự? – Bên cạnh cây quế, bóng hình bé nhỏ của Lan Đình bước ra từ giữa hư không, miệng không hề mấp máy, nhưng rõ ràng là đang lên tiếng, giọng nói thơ ngây hệt như một phần không khí.
– Đã nhắc suốt mấy trăm năm rồi, đừng gọi ta là chủ nhân! – Cửu Quyết không nhúc nhích, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhướng lên – Trí nhớ kém đến vậy, chẳng trách lâu thế rồi mà đạo hạnh chẳng tiến bộ được chút nào. Lần đầu gặp ta, ngươi là một đứa trẻ, bây giờ vẫn là một đứa trẻ.
Lan Đình dẩu môi vẻ coi thường, nói:
– Đạo hạnh cao thấp đối với tôi chẳng có gì khác biệt. Nhưng còn ngài, sắp Trung thu rồi, ngày thỏa nguyện đã gần, còn có điều gì không vui nữa?
– Ta luôn cảm thấy có gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-phu-sinh/3226504/quyen-9-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.