– Những cửa hàng khác đều đã nghỉ cả rồi, cậu còn chưa đóng cửa?
Cố Thất Thất ngồi thu lu bên cửa một tiệm bán cá vàng nhỏ, nhìn ngắm những con cá vàng đủ mọi màu sắc bơi tung tăng trong bể nước, rồi lại nhìn cậu thiếu niên đang ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ sát cửa, tò mò hỏi.
Bây giờ là mười hai rưỡi đêm, tiệm bán cá vàng này nằm sâu trong con hẻm nhỏ bên ngoài khu dân cư. Những tiệm tạp hóa, tiệm rửa ảnh xung quanh đều đã đóng cửa từ lâu, chỉ còn cửa tiệm này vẫn tiếp tục mở cửa dưới ánh sáng của hai chiếc bóng đèn sơ sài.
Cố Thất Thất đã chú ý đến tiệm bán cá vàng này cùng với cậu thiếu niên trông tiệm đã nhiều ngày nay. Cậu ta luôn bán hàng đến rất muộn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy họ đóng cửa. Chỉ là một tiệm bán cá vàng, đâu phải là cửa hàng 7-11 mở cửa 24/7, lẽ nào cũng bán hàng thông đêm? Thật là quái lạ.
– Trời gần sáng chúng tôi mới đóng cửa. – Cậu thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc chiếc áo phông lụng thụng màu xám rất không hợp với khổ người, và chiếc quần bò màu xanh lam đã giặt tới bạc phếch. Cậu ta nghiêng người mò mẫm trên chiếc giá bên cạnh, lấy ra một túi nhỏ thức ăn cho cá, cẩn thận rắc vào trong bể cá trước mặt – Ăn đêm nào! – Cậu ta tươi cười nói với những con cá.
Cậu ta là người mù chăng? Cố Thất Thất nhìn vào đôi mắt kính đen như mực trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-phu-sinh/3226488/quyen-8-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.