– Hoá ra thằng cha này không phải tới để ăn thịt người… Sao hắn không biến thành hình người ngay từ đầu đi, làm bọn tôi chết khiếp! – Gã béo và gã gầy nấp sau cánh cửa, vừa ngó nghiêng vào trong phòng, vừa thậm thà thậm thụt rì rầm với nhau.
Đây là lần đầu tiên tôi mời người khác uống trà giữa đêm khuya. Và “người” này còn một chủng loại quý hiếm gần như đã tuyệt tích giang hồ – nhân sư vàng.
– Muốn tôi tìm Diêm Vương giúp đỡ? – Tôi uống một ngụm sữa tươi, ngáp dài – Anh đúng là sư tử mở miệng ngáp, khẩu khí không nhỏ.
Anh hơi nghiêng người về phía trước:
– Tôi biết cô có quan hệ khá tốt với Diêm Vương đương nhiệm, cô còn từng giúp bà ta viết một cuốn hồi ký có tên là “Chồng tôi không phải con người”.
Tôi ho hắng ầm ĩ một hồi, luôn miệng nói:
– Đó đã chuyện của rất nhiều năm về trước. Việc này với việc đó… chẳng có mối liên quan trực tiếp nào cả!
– Người cai quản luân hồi sinh tử trên thế gian chỉ có Diêm Vương và cũng chỉ có cô mới giúp được tôi! – Anh cúi thấp cái đầu lúc nào cũng ngẩng cao ngạo nghễ, uống một ngụm Phù Sinh, cười mà nói – Đắng ghê gớm! Nhưng vẫn trong ngưỡng chịu đựng của tôi. – Anh khẩn thiết nhìn tôi – Tôi biết cô cũng có giao tình với dòng họ Bách Lý, đúng không? Cô còn từng gặp Vị Bộ lúc còn nhỏ…
– So với nỗi đau khổ không tìm ra cô ấy, mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-phu-sinh/3226423/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.