– Giúp thì chẳng mấy, phá hoại có thừa!
Ông lão chau mày nhìn Bách Lý Vị Bộ, phẩy tay áo bỏ đi.
– Từ lâu đã nói rồi, rằng gia tộc Bách Lý không thể sinh con gái, mà các người cứ nhất quyết muốn nhân đạo theo kiểu đàn bà! – Người đàn ông trung niên bực dọc quay sang bố mẹ của Bách Lý Vị Bộ – Chi nhánh hậu duệ nhà các người năm xưa đã lấy cớ truy đuổi để chạy từ Trung Quốc sang Romania, chính vì muốn giữ lại đứa con gái trong bụng. Bây giờ các ngươi hãy nhìn xem, hành vi của các người đã mang lại cho các người những gì? Mang lại cho toàn thể tộc Nhân Mã chúng ta những gì? Đau khổ, bệnh tật quái lạ, thậm chí là cái chết! Đứa con gái lớn của các người đã phạm lỗi một lần, bây giờ đến con gái thứ cũng… Chao ôi!
Trước khi ông ta quay người bỏ đi, lạnh lùng ném cho bố của Bách Lý Vị Bộ một câu:
– Lần này tình thế đã bắt buộc. Chúng ta là thợ săn. Đây là sự thức vĩnh viễn không thể thay đổi!
Bách Lý Vị Bộ ngơ ngác nhìn những vị khách đang bừng bừng giận dữ, và bố mẹ cô sắc mặt vô cùng phức tạp, đứng câm lặng như những học sinh phạm lỗi.
Cô đã làm sai việc gì? Chỉ là lạc đường nên cả đêm không về nhà thôi mà? Nhưng bây giờ, chẳng phải cô vẫn bình yên đứng trước mặt họ hay sao, có tới mức phải thổi phồng thành “giúp thì chẳng mấy, phá hoại có thừa” không?
Nhưng điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-phu-sinh/3226416/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.