Trường trung học Roxana là một ngôi trường chẳng có tiếng tăm gì trong thành phố Sinaia, học sinh toàn trường tổng cộng không quá một trăm. Trường học bình thường, giáo viên bình bình, học sinh bình bình, nhàm chán nhạt nhoà hệt như những ngày đông tuyết rơi.
Khi Bách Lý Vị Bộ gặp anh lần đầu tiên, là trên sân thượng của toà nhà lớp học chính.
Cô trốn học. Những công thức và con số kín mít tấm bảng đen, thầy dạy toán ra rả đến nước miếng tứ tung, khiến cô gà gật buồn ngủ.
Buổi chiều ngày cuối thu, trốn lên sân thượng phơi nắng là một sự hưởng thụ tuyệt vời. Bách Lý Vị Bộ chống hai bàn tay xuống đất, khép mắt lim dim, mặt ngửa lên, hai chân lơ lửng bên ngoài lan can, thoải mái đu đưa.
– Gió thổi một cái là cô sẽ rơi xuống đấy!
Bên cạnh cô, không biết từ lúc nào đã mọc thêm một cái bóng cao lênh khênh, che khuất ánh nắng đang chênh chếch chiếu tới. Giọng nói vang lên đột ngột nghe rất ôn hoà, nhưng cũng khiến cô giật nảy mình, cô quay phắt đầu lại khiến tai nghe của chiếc Ipod đang nhét trong tai rơi mất một bên.
– Đừng sợ, tôi không phải giáo viên đến bắt quả tang cô. – Người đứng bên cạnh nhìn cô với vẻ tức cười, đôi mắt hai mí rất ưa nhìn ánh lên lấp lánh như mặt hồ, đôi môi mỏng hơi nhếch lên thành một vòng cung quyến rũ.
Là một người Trung Quốc, ít nhất cũng mang hình dáng của một người Á Đông, chưa tới hai mươi tuổi, chiều cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-phu-sinh/3226411/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.