– Tôi đã đợi suốt hai mươi năm rồi! – Người đàn bà dường như đã quen với mùi vị của Phù Sinh, trong tách trả chỉ còn dư lại một nửa – Người ấy không trở về.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn cây ngân hạnh gầy yếu trong vườn sau.
– Cô cũng là yêu cây, có thể giúp tôi tìm người ấy về không? – Người phụ nữ nghiêng người về phía trước, nước mắt chực trào mi – Người ấy để lại cho tôi nguyên một hòm vàng. Chỉ cần cô có thể tìm thấy người ấy, tôi sẽ cho cô tất cả số còn lại.
– Đến bây giờ cô vẫn không biết chữ ư, Liêu? – Tôi không trả lời câu hỏi của cô ta.
Cô ta sững người, rồi ngại ngùng gật gật đầu.
– Cũng tốt! – Tôi cười thành tiếng.
Cô ta nhìn tôi khó hiểu.
– Cô sẽ mãi mãi nhớ về anh ấy? Và tất cả những ngày tháng hai người chung sống bên nhau? – Tôi nhấp một ngụm trà của mình – Nhớ tới lời hứa phải sống vui vẻ mà cô đã hứa với anh ấy?
– Đúng vậy! – Giọng nói của cô ta ẩn chứa một niềm kiên định rất mực dịu dàng.
Tôi đặt tách trà xuống, đẩy những thỏi vàng về trước mặt cô ta:
– Cô hãy về đi!
– Cô Sa La, cô… – Người phụ nữ kinh ngạc, sau đó là thất vọng.
– Hãy sống cho vui vẻ, biết đâu còn có cơ hội trùng phùng.
Tôi đứng lên, tiễn khách.
– Cô chủ, cô… cô có thể từ chối một số vàng lớn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-phu-sinh/3226397/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.