✣ Trường sinh ✣
Nếu bên cạnh có người luôn tốt với mình,
khoảnh khắc cũng là trường sinh.
Nếu được một người nhớ nhung sâu nặng trong lòng,
mãi không quên lãng,
cái chết cũng là trường sinh.
DẪN
– Tôi không hứng thú với việc tìm người! – Tôi lau chùi cả dãy quầy hàng bằng kính trong một cơn chăm chỉ hiếm hoi, những viên kẹo và bánh ngọt xinh xắn tuyệt đẹp bày ra những tư thế rất đáng yêu trong tủ kính, như đang mời gọi.
Người phụ nữ đứng phía sau tôi, chừng ba mươi tuổi, mặt tròn, mắt tròn, chân mày như vẽ, toàn thân phục sức trau chuốt. Cô ta gọi một ly trà xanh và một phần bánh Tiramisu, đã ngồi trên ghế mây suốt một giờ đồng hồ, với một mục đích duy nhất: muốn tôi giúp cô tìm một người, một người đàn ông.
– Tôi mở tiệm bánh ngọt chứ không phải là văn phòng thám tử tư! – Không nhớ rõ đây đã là lần thứ mấy tôi từ chối cô ta. Chiếc mũ gấp bằng giấy báo đang chụp trên đầu tôi, trông rất buồn cười.
– Tôi biết cô không phải là con người! – Đôi mắt nâu sẫm của cô ta đang níu chặt lấy một tia hy vọng rất mong manh – Tôi cũng biết các quy tắc của cô!
Cô ta lấy từ trong chiếc túi xách tay cầu kỳ ra một thứ bọc kín trong lớp vải đen, nặng nề đặt lên bàn. Lớp vải đen mở ra, ánh vàng loá mắt.
– Có trả gấp mười lần tôi cũng không làm! – Tôi ngồi xuống đối diện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-phu-sinh/3226391/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.