Câu chuyện phù sinh
Dịch: Quá khứ chậm rãi
- ----
5.
Bay, đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng dễ dàng hệt như đi trên đất liền.
Ở chốn hoang dã vô danh, hắn an táng Vương đại tiểu thư, trong lòng hướng đến nữ nhân không may mắn này nói một câu xin lỗi.
Sau đó, đưa nàng bây giờ đã mất hồn lạc phách quay về phố Hồng Hoa, vào trong tiệm may của hắn.
Hắn rót cho nàng một chén trà nóng, lại bê nước nóng đến giúp nàng lau mặt, vừa tìm chiếc lược giúp nàng chải lại mái tóc rồi bù, từng chút một chải lại cho thẳng thớm. Nàng vẫn kháng cự việc nhìn vào gương đồng, thân thể vẫn coi hơi run rẩy.
"Tiểu Khang, nàng nghe đây." Ngón tay hắn dừng lại bên tóc mai của nàng: "Sau khi trời sáng, nàng sẽ là đại tiểu thư của Vương gia."
Nàng mở lớn mắt, quay đầu nhìn hắn: "Ngươi nói gì cơ?"
"Trước khi trời sáng, ta sẽ giúp nàng may xong y phục." Hắn cười cười: "Đây là bộ y phục... cuối cùng mà ta may."
"Ngươi...người phải đi rồi sao?" nàng nghe được sự ly biệt từ trong giọng nói của hắn.
"Đúng thế." Hắn tiếp tục di chuyển chiếc lược, nhìn bóng nàng trong chiếc gương đồng đã dần trở nên gọn gàng: "Ta nghĩ, nàng cũng sắp phải đi rồi."
Nàng không biết nên nói gì, sự bàng hoàng và bất an khiến cho đôi mắt cương cứng của nàng trở nên sinh động.
Hắn đặt chiếc lược xuống, nói với nàng ở trong chiếc gương đồng: "Nàng cảm thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-phu-sinh-2/2527283/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.