Trên bãi đất, Mã Võ chậm rãi đứng thẳng dậy, lồng ngực y phập phồng, hai tay siết chặt.
Tên thổ bị ngã dưới đất hồi lâu mới phản ứng được, mặt gã đỏ bừng lập tức nhảy bật lên, bây giờ, gã đã thật sự thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Mã Võ chuẩn bị tư thế, nghiến răng nói, “… Tiểu tử thối! Ngươi chán sống rồi à!”
Tên thổ phỉ chỉ cảm thấy lần này mất mặt vô cùng, vốn nghĩ nhẹ nhàng thoải mái tùy tiện giáo huấn cái tên tiểu tử ngu ngốc không đáng đặt vào mắt này, không ngờ ngược lại bị hất ngã chỏng vó trước mặt mọi người, mấy tên thổ phỉ khác kêu loạn, “Hao tử, lên mau!”
Lâm Nhất Long hứng thú nhìn.
Lúc này, Hoa Phụng Tường bên ngoài không nói một tiếng đi qua, hắn đứng bên cạnh Mã Võ, sắn quần áo lên.
Đám thổ phỉ không hiểu gì hết, ánh mắt nhìn theo động tác của hắn, thổ phỉ được gọi là Hao tử càng vẻ mặt kinh ngạc không thôi, Hoa Phụng Tường mỉm cười, “Vị Hao tử huynh đệ này, luyện tập với ta thế nào?”
Nghe lời này, Hao tử ngu luôn, hồi lâu, gã nghiêng đầu nhìn Lâm Nhất Long, Lâm Nhất Long càng là vẻ mặt khó hiểu, “Này, huynh đệ, vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn đâu!”
Hoa Phụng Tường không nhìn gã, “Không thử làm sao biết?”
“… Huynh đệ ngứa tay rồi? Nhịn thêm vài ngày đi, đợi ngươi khỏi rồi ca ca chơi với ngươi!”
“Ta đã không đợi nổi nữa.” Hoa Phụng Tường lạnh nhạt nói, hắn đứng yên chỉ nhìn Hao tử.
Thế là, lòng bàn tay Hao tử hơi đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-o-nui-phung-vo/1504810/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.