Loạn, rất loạn, bên cạnh toàn là người, bên tai là đủ mọi âm thanh, ý thức của Mã Võ cứ mơ hồ hốt hoảng, y không biết mình bị gì, y đang ở đâu? Lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ, sốt cao rồi nói mớ, mộng ma đáng sợ đôi khi lại đè ép y, y sợ hãi kêu gào cứu mạng, thế là, một cánh tay đè lấy y, cánh tay đó ấm áp dịu dàng, trầm ổn ấn lên người y, Mã Võ dường như cảm giác được cánh tay thô sần làm việc vất vả của mẹ lúc mỉm cười xoa đầu mình, y túm lấy, “Mẹ…” Mã Võ nghẹn ngào, y mệt quá, y đau quá, mẹ!
Hoa Phụng Tường luôn ngồi bên giường Mã Võ, tay hắn bị Mã Võ nắm chặt, siết tới mức hắn thấy đau, bộ dạng đau khổ của nam nhân này khiến hắn nói không nên lời, y đã hôn mê hai ngày, theo Trương Danh Chiếu nói, vết đâm ở ngực y không đáng lo ngại, chỉ là thân thể y cực độ suy nhược, còn thêm cảm lạnh sốt cao không lùi, lại chịu kích thích cực lớn, tất cả đều khiến cho bệnh tình hung hiểm.
Hoa Phụng Tường không biết mọi chuyện sao lại thành ra như thế.
Đêm đó, hắn vốn nên cùng nam nhân này trải qua đêm tân hôn ngọt ngào, không sai, Hoa Phụng Tường làm những chuyện này là muốn nhìn thử phản ứng cùng bộ dạng nam nhân kia lúc mặc hỉ phục, nhưng chẳng lẽ trong tiềm thức hắn không hề có suy nghĩ kết hôn với nam nhân sao?
Hắn không nhớ được khi đó mình đã làm gì, sau là Trương Danh Chiếu yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-o-nui-phung-vo/1504783/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.