Chương trước
Chương sau
Ngày hôm đó, lửa cháy trong công xưởng mĩ nghệ Tư Chi Thanh rực đỏ cả khu công nghiệp.

Rất nhiều người ở Thẩm Quyến bàn tán với nhau vì chưa bao giờ họ thấy ngọn lửa nào lớn đến thế. Những sản phẩm bằng gỗ khắp công xưởng đều trở thành mồi dẫn. Ngọn lửa lớn thiêu đốt cẳ một vùng trời.

Hôm đó, toàn thể công nhân của Tư Chi Thanh tổ chức tự cứu lấy mình nên không có một công nhân nào thương vong. Đó là một ngày mà Tư Tồn không bao giờ muốn lưu lại trong hồi ức.

Sau khi Tư Tồn vét phần sức lực cuối cùng của mình, kéo Tiểu Điền - người đã hoảng sợ tới mức liệt cả hai chân ra khỏi biển lửa, nhân viên y tế xông tới, đưa cả hai người lên xe cứu thương. Lập tức, cô đẩy tất cả mọi người, không kịp suy nghĩ gì, nhảy khỏi xe cứu thương, Mặc Trì của cô vẫn đang bị vây trong lửa lớn!

Cruise từ sau lưng ôm lấy Tư Tồn: “Moselle, cả công xưởng đã sập rồi, cô không thể quay lại!”

Tư Tồn càng cố gắng vùng vẫy, hét lên thất thanh: “Mặc Trì vẫn còn ở trong đó, tôi phải quay lại!”

“Moselle, cô bình tĩnh đi, nhân viên cứu hỏa sẽ cứu anh ta”.

Cùng lúc đój công xưởng lổn đổ sập xuống, chôn vùi tất cả. Tư Tồn tận mắt nhìn thấy nơi cô và Tiểu Điền vừa thoát ra khỏi đã hóa thành bình địa. Cruise kinh hoàng nhìn Tư Tồn, chỉ sợ cô không gắng gượng nổi. Tư Tồn chỉ lắc lắc người, không suy sụp, cũng không ngất đi. Cô nhìn thâ"y nhân viên cứu hỏa tay cầm súng nước xông vào hiện trường. Không biết cô lấy sức lực từ đâu ra, xông về chỗ họ, hét lớn: “Bên trong còn có người! Tôi biết bên trong vẫn còn một người!” Dưới sự chỉ dẫn của cô, nhân viên chữa cháy hỏa tốc lật tung đống đổ nát ra, từ trong đống gạch vỡ, tìm thấy Mặc Trì lúc này đã không còn hơi thở.

Lúc được phát hiện, Mặc Trì đang nằm bám xuống nền đất, dùng một chiếc áo sơ mi trắng hơi ươn ướt bịt mũi và miệng. Anh đã không còn thở, nhịp tim vô cùng yếu. Người ta đẩy anh lên xe cứu thương, bác sĩ lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo, đồng thời xe cứu thương phóng như bay tới bệnh viện. Tư Tồn từ đầu đến cuối nắm chặt tay Mặc Trì, bàn tay anh vẫn nóng, nhưng là cái nóng do vừa bị lửa thiêu đốt, nó không khiến Tư Tồn cảm nhận được anh vẫn còn sống.

Sau khi tới bệnh viện, Mặc Trì được hỏa tốc đưa vào Phòng Cấp cứu. Tư Tồn lúc này mới cảm thấy sức lực cơ thể như bị cái gì đó hút đi toàn bộ, cô lập tức ngã lăn ra sàn.

Cửa Phòng Cấp cứu mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, y tá chạy ra chạy vào, chạy chục phút sau, lại có một nhóm bác sĩ mới chạy vào Phòng Phẫu thuật. Tất cả đều lặng im, không một âm thanh, không ai lên tiếng, giông như một vở kịch câm vậy.

Cruise phá vỡ sự im lặng: “Đã mời chuyên gia hô hấp từ Quảng Châu tới, các chuyên gia đang hội chẩn cho anh ấy”.

Tư Tồn lắc đầu, không muốn nghe tiếp nữa. Cô không cần biết ai đang cứu chữa cho Mặc Trì, cô chỉ cần biết anh phải tiếp tục sống. Anh là cột chốhg trời nâng đỡ sinh mệnh của cô, anh là tín niệm duy nhất để cô có thể trải qua sáu năm cô đơn lẻ bóng trên đất Mỹ, anh là người đàn ông cô yêu sâu sắc từ lúc cô còn là cô bé mười sáu tuổi. Cô vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với anh. Tư Tồn đột nhiên quỳ xuống đất, hai tay chắp lại, một lòng một dạ cầu nguyện cho Mặc Trì.

Rất nhanh sau đó, Tư Tồn nhận được một tờ thông báo, cho biết tình trạng của Mặc Trì đang rất nguy kịch. Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng cô chỉ nghe hiểu vài điều: “Đã có lúc ngừng hô hấp, mở khí quản, phổi phù thũng, một mảng lớn bị nhiễm trùng...” Tư Tồn chỉ nói một câu: “Nhất định phải cứu sống anh ấy”.

Cô chỉ cần anh sống. Dù anh biến thành hình dạng gì, chỉ cần anh sống, vậy là đủ!

Trời vừa sáng, cửa Phòng Phẫu thuật CUỐI cùng cũng mở toang. Mặc Trì được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói, tình hình vô cùng không khả quan, phần phổi của bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng, phải tiến thành trị liệu luồn ống khí quản nhưng vẫn chưa thể tự hô hấp. Đồng thời, tới lúc cấp cứu anh đã ngừng hô hấp một vài phút, có khả năng tim và đại não cũng đã tổn thương. Bác sĩ nhìn Tư Tồn, nói với giọng nghiêm trọng: “Cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý...”

Cruise nghe hiểu câu “chuẩn bị sẵn tâm lý” của bác sĩ. Anh giữ chặt Tư Tồn, sợ cô vì đau lòng mà ngất đi. Thật ra, cô vẫn luôn cố gắng giữ thẳng cột sống. Cô không cho phép mình gục gã: “Tôi cần tới thăm anh ấy”.

“Không được, bệnh nhân lúc này vô cùng yếu, chỉ cần một chút nhiễm khuẩn nhỏ cũng có thể khiến anh ấy mất mạng”, bác sĩ nói.

“Tôi chỉ vào năm phút thôi.”, Tư Tồn nói: “Tôi có điều rất quan trọng phải nói với anh ấy, nói xong tôi sẽ đi ra”. Anh mắt cô kiên định, không gì có thể lung lay. Bác sĩ thậm chí cho rằng, nếu có kì tích xảy ra khiến bệnh nhân tỉnh lại, thì kì tích đó chỉ có thể do cô gái đang đứng trước mặt ông lúc này tạo ra. Ong nhờ y tá đưa Tư Tồn đi thay đồ. Một lát sau, Tư Tồn đã được bước vào Phòng Điều trị ICU.

Quả nhiên, Tư Tồn chỉ lưu lại trong đó đúng năm phút. Sau khi đi ra, cô gọi điện cho Tịnh Nhiên. Nghe thấy tiếng Tịnh Nhiên qua điện thoại, Tư Tồn tưởng như mình vừa mới từ kiếp khác quay về.

“Tịnh Nhiên, Mặc Trì bị thương, không quá nguy hiểm, nhưng tốt nhất em vẫn nên tới Thẩm Quyến một chuyến”. Tư Tồn điềm tĩnh nói.

Tối hôm đó, Tịnh Nhiên đã có mặt ở Thẩm Quyến. Người thông minh như cô, sớm đã đoán được anh trai xảy ra chuyện không hay, nhưng cô không nghĩ sự việc nghiêm trọng tới mức đó. Mặc Trì không chỉ đang ngàn cân treo sợi tóc, mà sự nghiệp sáu năm anh dày công gây dựng cũng phút chốc tiêu tan dưới ngọn lửa.

Tư Tồn nhìn thây Tịnh Nhiên, vội chạy tới ôm chặt cô: “Tịnh Nhiên, đừng sợ, chúng ta sẽ cùng Mặc Trì vượt qua cửa ải này”.

Tịnh Nhiên nước mắt lã chã: “Chị dâu, anh trai em mấy năm nay khổ sở quá...”

“Chị biết...”, Tư Tồn nghẹn ngào. Từ tối qua cho tới hiện tại, cô luôn tỏ ra bình tĩnh kiên cường, buổi trưa còn nhờ Cruise ra ngoài mua cơm cho mình. Cô cần duy trì thể lực, trước mắt đang là một trận chiến khó khăn, Chỉ tới khi nhìn thấy Tịnh Nhiên, cô mới thật sự khóc thành tiếng: “Em yên tâm, chị sẽ khiến anh ấy khỏe lại, chị sẽ không bao giờ rời xa anh ấy nữa, không bao giờ”.

Đây cũng là lời cô nói vào ban sáng, lúc ở bên giường bệnh Mặc Trì, lời hứa trịnh trọng cô dành cho anh.

Tịnh Nhiên từ trong ba lô lấy ra một bọc giấy lớn, vuông thành sắc cạnh. Tịnh Nhiên nói: “Tư Tồn, chị có tin giữa người mẹ và con cái tồn tại sợi dây linh cảm không? Hôm nay, em vừa mới nói có việc gấp phải tới Thẩm Quyến, mẹ đã lặng người đi. Mẹ biết sớm muộn gì anh trai cũng xảy ra chuyện, nhưng không dám hỏi. Mẹ chỉ nói, nếu anh trai có bạn gái mới, thì thôi, nhưng nếu anh vẫn lẻ bóng một mình, hãy đưa cho anh xem thứ này. Bây giờ em giao lại nó cho chị, đợi anh trai tỉnh dậy, chị nhất định phải giao lại cho anh”.

Tư Tồn mở bọc giấy ra xem, cô ngẩn người ra, bên trong là toàn bộ thư từ cô viết cho Mặc Trì.

Tịnh Nhiên lại tiếp tục rơi nước mắt: “Chị dâu, chị đừng trách mẹ. Cả đời này, người mẹ quan tâm nhất là anh trai. Mẹ cho rằng chị ra đi sẽ không trở về nên đã ích kỷ giấu thư của chị đi. Mẹ chỉ mong anh có thể mau chóng bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng sáu năm qua, anh không chịu đón nhận bất cứ người con gái nào. Mẹ lo sợ lắm, mẹ thà để anh dùng phần đời còn lại đi tìm kiếm chị còn hơn chứng kiến anh cả đời tưởng nhớ chị trong nỗi cô đơn”.

Tư Tồn chạm khẽ vào những lá thư, nước mắt lưng tròng: “Chị biết, chị không trách mẹ. Đợi Mặc Trì tỉnh dậy, chị sẽ cho anh đọc những lá thư này, để anh biết những năm qua, chị chưa bao giờ quên anh, chị vẫn luôn viết thư cho anh, luôn mong muốn có anh ở bên cạnh”.

Cruise đứng bên cạnh, mơ hồ hiểu những gì hai cô gái trẻ đang nổi. Anh biết, Tư Tồn sẽ không tiếp tục cùng anh khảo sát hạng mục đầu tư, cũng sẽ không quay lại Mỹ. Anh sẽ phải một mình ngồi trên chuyến bay trỡ về rồi.

Mặc Trì nằm trong phòng bệnh đặc biệt được năm ngày, cuối cùng đã hồi phục lại chức năng tự hô hấp, chỉ có điều anh hô hấp rất khó khăn. Mỗi lần cố sức hô hấp, lồng ngực phát ra tiếng khèn khẹt như gài ống bễ, rồi lại chầm chậm thở ra một hơi, dần nào cũng gian khó vô cùng.

Anh vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói anh đã từng ngừng hô hấp vài phút, gây ra não bộ thiếu ô xi, tình hình cực kì không lạc quan. Nếu không nhanh chóng tỉnh lại, cơ thể của anh rất khó đủ sức tiếp nhận những trị liệu tiếp theo. Y     tá luồn một ống nhựa dài vào mũi Mặc Trì, từ vòm họng đi qua thực quản, xuống thẳng dạ dày. Tư Tồn biết, Mặc Trì hôn mê lâu ngày, bắt buộc phải truyền thức ăn qua đường mũi. Lúc ống nhựa đi qua, Mặc Trì dù đang hôn mê nhưng vẫn bị kích thlch, ho liên hồi, Tư Tồn nắm tay anh, thỉnh cầu y tá: “Nhẹ nhàng một chút giúp tôi”. Y tá ngược lại, dùng lực càng mạnh: “Nhẹ nhàng thì làm sao luồn vào được?” Mặc Trì lại vô thức ho lên vài tiếng. Tư Tồn nước mắt lã chã áp mặt vào má anh: “Mặc Trì của em, anh khó chịu lắm phải không? Anh mau tỉnh lại đi, chúng mình sẽ đi ăn cùng nhau, sẽ không phải luồn cái ống khó chịu này vào nữa”.

Y tá luồn xong liền mang tới một ống kim tiêm to, hút vào nửa ống sữa nóng, chuẩn bị truyền vào ống cho Mặc Trì. Mặc Trì lại khó chịu rên lên một tiếng. Tư Tồn nhận lấy ống tiêm, khẽ nói: “Để tôi làm cho”.

Y tá bán tín bán nghi nhìn Tư Tồn: “Cô biết làm không đấy?”

“Tôi đã từng học hộ lý”, Tư Tồn đáp. Cô lấy hai tay nắm chắc

ống tiêm, bên trong hơi nóng. Cô đợi sữa nguội đi đôi phần, mới nhẹ nhàng đẩy sữa vào ống nhựa. Cứ đẩy được vài vạch, cô dừng lại giây lát, quan sát phản ứng của Mặc Trì, thấy anh không tỏ ra khó chịu, cô mới đẩy tiếp. Thần tình của cô chăm chú mà cẩn trọng, giống như chăm sóc một đứa trẻ vậy. Y tá nói điềm nhiên như không: “Không cần tỉ mỉ như thế đâu, anh ta làm gì có cảm giác”.

Tư Tồn vẫn chăm chú nhìn vào ống nhựa: “Anh ấy có cảm giác. Tôi tin như thế. Anh ấy biết tất cả, chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ tỉnh dậy”.

Y tá nhìn Tư Tồn từ từ tiêm hết nửa ống sữa, rút ống ra rồi, cô lại dùng nước ấm rửa sạch, cuôì cùng cẩn thận gấp ống, lấy vải sát trùng bọc lại. Y tá nói: “Không ngờ cô cũng chuyên nghiệp đấy chứ”.

Tư Tồn tự tay rửa ống tiêm, ống truyền. Hồi còn ở Mỹ, Lý Thiệu Đường có một khoảng thời gian không tự ăn uống được, gia đình có mời hộ lý và chuyên gia dinh dưỡng tới, nhưng những việc như lắp ống, truyền thức ăn, đều do Tư Tồn tận tay làm. Do đó, cô đi học một lớp y tá, lấy chứng chỉ chuyên nghiệp.

Y tá đổ chỗ sữa còn lại vào bình giữ nhiệt: “Bốn tiếng một lần, mỗi lần 220ml”.

Tư Tồn thu dọn đồ đạc, rồi lại ngồi bên cạnh Mặc Trì, dịu dàng nhìn anh. Anh đã bệnh tới mức hai má thóp lại, đến môi cũng mỏng hơn bao giờ hết. Tư Tồn nhớ lại nụ hôn cuối cùng trong trận lửa, anh đã hứa sẽ sống tiếp. Tư Tồn tin chắc chắn rằng anh sẽ làm được.

Tư Tồn đặt những lá thư cô gửi cho anh bên gối, thì thầm vào tai anh: “Mặc Trì, những lá thư em viết, đều được gửi tới nhà anh, chỉ vì có sự cố bất ngờ, nên anh không nhận được. Bao giờ anh tỉnh dậy, anh hãy đọc chúng nhé, để anh biết, em vẫn yêu anh đến nhường nào! Anh nhất định phải tĩnh lại để giải oan cho em”.

Tịnh Nhiên ở đến ngày thứ bảy. Đơn vị hết người này đến người kia gọi điện thoại thúc cô về, Trần Ái Hoa cũng gọi điện tới thăm dò bệnh tình của Mặc Trì. Cô không dám cho ba mẹ biết tin Mặc Trì bị thương, họ đều đã già rồi, chưa chắc chịu nổi cú sốc này. Nếu Mặc Trì có thể khỏe mạnh lại, hà cớ gì phải khiến họ chịu cảnh thấp thỏm lo lắng? Nếu Mặc Trì không qua khỏi, thà đau một lần cũng được, lúc đó có báo tin cho ba mẹ vẫn chưa muộn.

Tịnh Nhiên nói qua loa rằng, anh trai mọi việc đều ổn cả, chỉ là công việc quá bận rộn, suốt ngày ra Bắc vào Nam công tác. Đặt điện thoại xuống, cô biết, cô phải trở về Bắc Kinh rồi.

Tư Tồn không ra sân bay tiễn cô, họ ôm tạm biệt nhau trước cửa phòng bệnh của Mặc Trì. Tư Tồn cố làm ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Đợi anh ấy khỏe lại, bọn chị sẽ cùng tới Bắc Kinh thăm em. Em phải dạy nhóc nhà em gọi “bác gái” đấy”- Tịnh Nhiên rưng rưng nước mắt: “Chị dâu, chị thật sự không quay lại Mỹ nữa sao? Chị thật sự quyết định ở lại bên anh traị sao?”

Tư Tồn mỉm cười gật đầu, âu yếm nhìn về phía Mặc Trì: “Chị không muốn sống ngược lại với trái tim của mình nữa. Chị yêu Mặc Trì, anh ấy cũng yêu chị. Thế là đủ để chị ở lại rồi”.

Đột nhiên, Tịnh Nhiên nước mắt lã chã xông vào giường Mặc Trì, vừa khóc vừa gào: “Anh ơi, anh nghe thấy chưa? Chị dâu nói là chị yêu anh, không bao giờ rời xa anh nữa!”

Tư Tồn mỉm cười dìu cô em chồng đứng dậy, tiễn cô ra cửa với một nụ cười. Cô cười rực rỡ như vậy, khiến tất cả những ai biết chuyện của cô đều tin chắc, Mặc Trì sẽ tỉnh lại trong tiếng mời gọi của cô, rồi hai người sẽ lại được hạnh phúc bên nhau.

Ngày thứ mười, cô kế toán Tiểu Điền gửi tới một hộp sắt lớn. Tiểu Điền nói: “Thứ này được tìm thấy trong phòng nghỉ của Mặc tổng khi xử lí hiện trường hỏa hoạn. Cũng may là làm bằng sắt nên không hề hấn gì”.

Tư Tồn hoài nghi mở hộp sắt ra, bên trong hộp chất kín phong thư, nhiều hơn rất nhiều lần so với số thư của cô.

Vô số lá thư, dày có, mỏng có, có lá đựng trong giấy da bò, có lá đựng trong phong thư hàng không màu trắng. Phong thư làm bằng giấy da bò bên trên không có lấy một chữ, nhưng phong thư hàng không có ghi địa chỉ của Lý Thiệu Đường ở New York. Thư đã được gửi đi, nhưng bị trả lại. Bên trên có con dâ"u bằng tiếng Anh: Không có người nhận. Năm đó, Tư Tồn vừa đến New York không được bao lâu thì đã chuyển tới Los Angeles. Người đưa thư không tìm thấy cô, liền đem trả lại toàn bộ thư từ.

Nước mắt cô lăn dài trên má. Mặc Trì chưa từng nói anh đã viết nhiều thư cho cô đến thế. Những lá thư đặt trong phong thư da bò, được anh viết sau ngày tới Thẩm Quyến, anh biết thư sẽ không đến được tay người cần nhận, nên đã từ bỏ việc gửi thư đi, chỉ coi đó như cách bày tỏ nỗi nhung nhớ với Tư Tồn. Chắc chắn anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tư Tồn đọc được những lá thư này, do đó anh đã viết rất thẳng thắn.

Thậm chí, sau khi Tư Tồn đã quay lại, anh vẫn tiếp tục viết thư. Trong thư, anh bày tỏ nỗi nhớ, niềm vui bất ngờ trước sự trở về của cô, nhưng anh không dám tâm sự với cô những cảm xúc đó. Anh đã lo âu quá nhiều, sợ cô từ chối, anh không thể chịu nổi thêm một lần rời xa cô, sợ cô tiến thoái lưỡng nan, anh cũng không muốn cô phải đứng giữa những lựa chọn gian khó. Anh chỉ biết gửi tâm sự vào những lá thư, anh tin rằng cô sẽ không bao giờ đọc được.

Tư Tồn đọc những lá thư đó, mỗi lần đọc là một lần nước mắt tuôn rơi. Trong mỗi bức thư, Mặc Trì đều nói sẽ đợi cô, nhưng lúc này đây, hình như anh đã đợi mệt rồi, anh nằm yên ở đó, sức lực mỗi lúc một yếu đi, dù cô hô hoán thế nào, anh cũng không chịu đáp lại.

Tư Tồn sợ hãi, cô gào lên: “Mặc Trì, anh không thể nói mà không làm. Anh nói sẽ đợi em cả đời cơ mà, em vẫn đang ở đây, anh không được nói mà không giữ lời!”

“Anh không thể để em lại một mình được...”

Cô nói nặng lời quá, thấy trái tim lại nhói đau, cô nắm lấy tay anh, áp lên mặt mình, dịu dàng vỗ về: “Mặc Trì ngoan của em, bây giờ đổi lại, em sẽ chăm sóc anh cả đời nhé. Đây là điều em đã hứa với thư ký Lưu. Thật ra, em chẳng cần biết có thư ký Lưu hay không, em chỉ quan tâm mình anh mà thôi. Bởi vì, anh là người em yêu nhất. Nhưng anh phải tỉnh dậy cơ, để nghe em nói em yêu anh tới chừng nào”.

Cô kể lại những chuyện xấu hổ hồi họ còn trẻ. “Anh còn nhớ không, hồi đó em tham gia vũ hội, bị trường đình chỉ học. Chúng mình đi ăn trộm ngô bị người ta phát hiện, em còn phải quay lại cứu anh. Anh thấy chưa, từ bé anh đã ngốc hơn em, thế mà vẫn cứ chê em ngốc”. Tư Tồn nói rồi, hai mắt lại đỏ hoe: “Thế nhưng, nếu không có anh phụ đạo cho em, em chắc chắn không đỗ nổi đại học, chứ đừng nói là Đại học Colombia tận Mỹ. Nếu không nhờ anh, có khi bây giờ em đang rửa đĩa ở Mỹ cũng nên”.

Mặc Trì nằm trên giường vẫn không có phản ứng gì.

Tư Tồn đột nhiên giàn giụa nước mắt: “Anh không thể đối với em như vậy được! Anh đẩy em tới Mỹ, em đã bỏ qua cho anh rồi. Bây giờ trở về, em tìm mọi cách để lùi thời gian quay lại Mỹ, chỉ vì muốn ở bên cạnh anh. Anh không thể van nài em thêm một lần nữa sao? Năm xưa anh còn chưa cầu hôn em, bây giờ anh thử cầu xin em để em ở lại làm vợ anh, không được sao? Anh không thể cứ bất động mãi, không thèm để ý đến em như thế! Anh đang bắt nạt em đấy, biết không...”

Tư Tồn khóc đến nghẹn lời, cô nắm lấy bàn tay của Mặc Trì. Bàn tay đó chằng chịt máu bầm, nốt thâm. Ngày nào anh cũng phải truyền dịch, trên bàn tay không chỗ nào không có vết kim đâm, y tá đành phải châm kim lên chân phải duy nhất của anh. Nước mắt cô lã chã tuôn trào, những giọt lệ long lanh rơi xuống, thấm vào đầu ngón tay Mặc Trì.

Đột nhiên, ngón tay anh bỗng động đậy, tuy rất nhẹ thôi, nhưng Tư Tồn có thể cảm nhận được rõ ràng. Từ lâu anh đã không dùng nạng, nhưng những vết chai trên tay anh như mọc rễ ở đó, không chịu tan đi. Cô thích nhất đôi bàn tay đầy vết chai của anh nhẹ nhàng ôn tồn xoa lên mặt cô, cảm giác rát rát đó chạy vào tận sâu trong tim. Tư Tồn nín thở. Phải rồi, đầu ngón tay Mặc Trì lại vừa vuốt qua mặt, chầm chậm giúp cô lau đi một giọt nước mắt. Tư Tồn sà đến bên Mặc Trì, mở to mắt nhìn anh: “Mặc Trì, anh nghe thấy em nói đúng không? Anh tỉnh rồi phải không?”

Rất lâu sau đó, Tư Tồn mới thấy mí mắt Mặc Trì khẽ động đậy. Anh hầu như không còn sức lực mở mắt ra, nhưng, anh thật sự đã tỉnh rồi!

Mặc Trì đã hôn mê hai mươi ngày nay, cuối cùng anh cũng tỉnh. Bác sĩ nói, đây đúng là một kì tích. Nhưng phổi của anh vẫn đang tổn thương, phải hết sức cẩn thận.

Sau khi tỉnh dậy, Mặc Trì ngủ không được tốt chút nào, tưởng như hai mươi ngày qua anh đã dùng hết thời gian được ngủ của mình. Anh mất ngủ cả ngày lẫn đêm, đã khôi phục lại ăn uống, nhưng người còn gầy mòn hơn trước.

Ống dẫn đồ ăn cào rách cổ họng của anh, anh vẫn chưa thể nói được gì. Hàng ngày Tư Tồn ngồi bên cạnh cầm tay, dịu dàng dỗ dành anh ngủ đi một lúc. Công nhân trong xưởng đều tới thăm anh, nhưng tất cả đều bị Tư Tồn chặn trước cửa phòng bệnh. Điều anh cần bây giờ là yên tĩnh, nghỉ ngơi, cô không muốn anh mệt mỏi thêm. Những người công nhân cũng hết sức thông cảm, chỉ dám đứng nhìn anh một lúc qua cửa sổ.

Vài ngày sau, Mặc Trì tiếp đón một vị khách không thể né tránh, đó là Lưu tổng của Công ty Viễn Dương, Hồng Kông.

Lúc đó, Tư Tồn đang ở văn phòng của bác sĩ, Lưu tổng tự nhiên đẩy cửa đi vào, ÔIĨ1 tới một bó hoa lớn, Mặc Trì đang thiu thiu ngủ thấy thế vội vã ngồi dậy. Anh nỗ lực những hai lần, nhưng đều không thành công. Lưu tổng vội đặt bó hoa lên bàn, đỡ anh nằm lại.

“Tôi biết lúc này người cậu không muốn gặp nhất là tôi”, Lưu tổng cười gượng.

Khuôn mặt tiều tụy của Mặc Trì cũng cố nặn ra một nụ cười, anh khẽ lắc đầu. Lưu tổng đến đây vì việc gì, đương nhiên anh đã rõ ràng đến tám chín phần.

Lưu tổng lấy ra một văn kiện: “Lô hàng lần này không được bàn giao theo đúng hợp đồng, phía Mỹ yêu cầu phạt gấp đôi giá trị hợp đồng. Người anh em, tôi muốn thương lượng với cậu một chút về vấn đề này”.

Thật ra, Lưu tổng đã nói rất khách khí, giữa Mặc Trì và anh ta đã có giao ước, nếu không giao hàng đúng hẹn, Mặc Trì phải nộp phạt số tiền gấp đôi giá trị hợp đồng. Tổng giá trị của lô hàng lần này là một trăm vạn tệ, phạt gấp đôi, tức là hai trăm vạn. Để sản xuất lô hàng này, Mặc Trì gần như đã dùng hết vốn để mua máy móc, nguyên liệu, cộng thêm hai đơn đặt hàng khác cùng thời điểm, anh tổng cộng phải nộp phạt gần ba trăm vạn.

Mặc Trì chưa bao giờ hỏi Tư Tồn tình hình công xưởng ra sao. Ngày đó, anh đã gục ngã tại hiện trường, anh biết rõ lửa lớn như vậy, không có ai thương vong đã là một kì tích, ngoài ra không một thiết bị máy móc nào còn nguyên vẹn. Anh bây giờ không một xu dính túi, lại còn gánh thêm khoản nợ ba trăm vạn. Mấy ngày sau khi hồi tỉnh, anh ngẫm nghĩ mãi hai vâ"n đề, một trong số đó chính là phải làm thế nào với công xưởng của mình.

“Người anh em, hai trăm vạn không phải con số nhỏ. Cậu biết đấy, anh cũng chỉ là ông chủ của một công ty mậu dịch tép riu”.

Mặc Trì gật đầu: “Tôi biết... khụ khụ... Tôi sẽ không để anh phải... khó xử”. Anh bắt đầu hô hấp khó khăn, ho lên từng hồi.

“Mặc Trì, anh có lỗi với cậu... Nếu anh không giao đơn hàng này cho cậu. cậu sẽ không thảm như bây giờ”. Hai mắt Lưu tổng đã bắt đầu hoe đỏ.

Mặc Trì lắc đầu. Ngực anh bắt đầu phập phồng dữ dội, không nói nổi thành tiếng.

Tư Tồn và bác sĩ cùng đến, nhìn thấy Lưu tổng, Tư Tồn không chút khách khí hỏi: “Anh là ai? Đến đây có việc gì?”

Mặc Trì nhấc tay lên gọi cô: “Tư Tồn...”

Tư Tồn vội chạy đến bên cạnh anh, kéo tay anh xuống. Cô phát hiện Mặc Trì nhợt nhạt hơn lúc trước, càng trở nên cảnh giác, hỏi Lưu tổng thêm một lần nữa: “Anh là ai?”

“Anh ấy là Lưu tổng... công ty Viễn Đông...”, Mặc Trì nói.

Cái tên này hình như Tư Tồn đã từng nghe ở đâu đó, mặt cô biến sắc: “Anh vừa nói gì với Mặc Trì?”

Lưu tổng ngại ngùng đứng dậy, cáo từ. Mặc Trì nói: “Cho tôi thời gian một tháng... tôi sẽ bồi... thường...”

Tư Tồn đặt tay lên ngực Mặc Trì, nhịp tim của anh đang đập loạn lên, hô hấp khó khăn, dường như đang nín nhịn một nỗi đau đớn cực lớn. Tư Tồn vội ấn chuông gọi y tá.

Y tá chau mày, cho Mặc Trì thở bình ô xi, trách móc Tư Tồn: “Bệnh nhân không thể chịu kích thích, nếu anh ta không thở được nữa, ai chịu trách nhiệm đây?”

Mặc Trì cố sức hô hấp, khó khăn nói: “Không phải tại cô ấy...” Tư Tồn nắm chặt tay anh, ngăn không cho anh nói tiếp. Sau khi được thở ô xi xong, nhịp thở của anh đã dần dần ổn định.

Tư Tồn nhỏ nhẹ nói: “Về sau bất kể là Lưu tổng hay Trương tổng, anh hãy giao cho em nói chuyện với họ. Bây giờ, điều quan trọng nhất là anh phải giữ gìn sức khỏe”.

Mặc Trì khẽ lắc đầu và cố nở ra một nụ cười: “Em tìm Tiểu Điền đến đây cho anh”.

Tiểu Điền vừa vào đến cửa đã sà xuống giường Mặc Trì khóc lóc: “Mặc tổng... ân nhân”. Tư Tồn vòng tay ra sau lưng đỡ cô dậy: “Đừng khóc nữa, Mặc tổng không muốn thấy em như thế này đâu”.

Tiểu Điền rơi nước mắt và quỳ xuống trước mặt Mặc Trì: “Tất cả đều tại em...”

Tư Tồn vội kéo cô dậy. Mặc Trì gắng gượng nhấc nửa người lên, sau đó anh trịnh trọng nói: “Tiểu Điền, tôi nhờ cô một việc... hãy hạch toán tài sản của công ty... khụ khụ...” Nhịp thở của anh mỗi lúc một gấp gáp.

Hai mắt cô sáng bừng lên. Đối với một kế toán mới vào nghề như cô, việc hạch toán tài sản của công ty gần như một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng lúc này Mặc Trì chỉ có thể giao phó cho cô. Tiểu Điền gật đầu dứt khoát: “Mặc tổng, anh yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó”.

Mặc Trì gần như đã dùng đến chút hơi sức cuối cùng. Anh mệt mỏi dựa vào thành giường rồi gật đầu.

Ba ngày sau, Tiểu Điền với đôi mắt sưng húp cầm một quyển sổ bước vào phòng bệnh của Mặc Trì.

Tư Tồn đang cho Mặc Trì uống nước, nhìn thấy Tiểu Điền, cô vội nói với Mặc Trì: “Anh nghỉ ngơi một lúc đi, em ra ngoài nói chuyện với Tiểu Điền”.

Mặc Trì lắc đầu: “Việc của công ty, Tiểu Điền nên nói với anh”.

Tư Tồn nhẹ nhàng nói: “Việc của công ty để em xử lí hết, được không?”

Mặc Trì cố gắng thở hắt ra và lắc đầu: “Việc này em không xử lí được”. Anh hỏi Tiểu Điền: “Đã tính toán xong mọi khoản chưa?”

Tiểu Điền nơm nớp gật đầu. Mặc Trì nói: “Nói thử xem nào”.

Tư Tồn còn định ngăn Tiểu Điền lại nhưng Mặc Trì đột nhiên nói: “Tư Tồn, đây là việc của cá nhân anh, em ra ngoài một lúc đi”.

Tư Tồn sốt sắng, vội nói lớn: “Chẳng nhẽ em không đóng góp chút công sức nào cho Tư Chi Thanh sao? Bây giờ anh lại nói là việc của cá nhân anh sao?”

Mặc Trì lắc đầu: “Công ty đã phá sản rồi, công sức em bỏ ra đã thành công côc. Anh thật sự xin lỗi em”.

“Sao lại thành công cốc?”, Tư Tồn nói: “Này tín của công ty vẫn còn, sao anh lại nói là phá sản/ Công xưởng sập rồi thì ta xây công xưởng mới, nguyên liệu cháy rồi ta lại nhập nguyên liệu mới. Mặc Trì, chỉ cần anh bình an thì công ty sẽ có hi vọng”.

Mặc Trì thở dài, không để ý tới cô nữa liền quay sang nói với Tiểu Điền: “Đọc đi!”

Tiểu Điền cầm cuốn sổ nhỏ rồi đọc lần lượt từng dãy số.

Công xưởng và thiết bị cháy hoàn toàn nên tổn hại trực tiếp là ba mươi vạn tệ. Tất cả mọi sản phẩm đang sản xuất đều bị cháy. Tổn thất nguyên vật liệu cộng thêm phí bồi thường là hai trăm tám mươi bảy vạn tệ. Nền đất của công xưởng trị giá mười vạn tệ nhưng bị thiêu cháy như hiện tại, không ai hỏi mua, cũng coi như không có giá trị gì nữa.

Mặc Trì nhắm chặt mắt, thân hình mỏng manh như trang giấy của anh bị tấm chăn nhỏ bé ôm trọn. Anh bình tĩnh lắng nghe những con số đó, sau đó anh hỏi tiếp: “Lương của công nhân thì sao?”

Tiểu Điền lại bắt đầu khóc: “Tổng cộng nợ lương của ba mươi chín người, tính ra là hai vạn sáu ngàn tệ. Mặc tổng, mọi người đều nói là không cần lương nữa”. Cô không nói về bản thân mình. Hôm đó vì bảo vệ công khoản nên cô bị kẹt trong Phòng Tài vụ. Mặc tổng và Tư Tồn không màng nguy hiểm đã xông vào kéo cô ra, cứu mạng cô nhưng sô" tiền đó đã biến thành tro bụi trong biển lửa.

“Tài khoản cá nhân của tôi...”, Mặc Trì tiếp tục hỏi.

“Vẫn còn năm vạn sáu ngàn ba trăm chín mươi lăm tệ. Ngoài ra anh đặt cọc năm ngàn tệ tiền mua nhà ở hoa viên Lam Hồng. Em đã đến nói chuyện với họ và trình bày tình hình của anh. Họ đồng ý hoàn lại ba ngàn tệ”. Tiểu Điền thật sự là một nhân viên tốt, tận tâm tận lực.

“Dùng tiền của tôi... phát cho công nhân... Số tiền còn lại coi như là phí giải thể”. Mặc Trì dặn dò từng chữ: “Cuối cùng, hãy giữ lại cho tôi một ngàn tệ”.

“Không, Mặc tổng, mọi người không cần tiền, cũng không muốn giải thể, mọi người sẽ theo anh...” Mấy ngày nay, công nhân của Tư Chi Thanh đều âm thầm tới bệnh viện để nghe ngóng tình hình bệnh tật của Mặc Trì và tập trung ở gần công xưởng, bàn luận tương ìai của Tư Chi Thanh. Ong chủ của họ chẳng hề quan tâm tới tài sản cá nhân mà chỉ một iòng lo lắng cho sự an toàn của công nhân. Hôm đó, anh đứng ở hiện trường, hét đi hét lại: “Tất cả hãy rời khỏi chỗ này, không ai được phép ở lại”. Họ đi đâu mà tìm được một ông chủ như vậy? Họ muốn làm cho anh đến hết đời này!

Mặc Trì lại bắt đầu hô hấp khó khăn nhưng anh đanh mặt ỉại, cố ra vẻ nghiêm khắc nói: “Tiểu Điền, cô không nghe lời tôi sao?”

“Không phải, ông chủ, anh phải giữ lại số tiền này mà dưỡng bệnh...” Tiểu Điền giận bản thân muốn chết đi được. Nếu không phải vì cô thì ông chủ sẽ không bị thương nặng đến thế, tất cả đều sẽ có cách giải quyết.

“Nghe lời tôi... phát lương... rồi giải thể”, Mặc Trì nói ngắt quãng.

Tư Tồn gọi y tá tới chăm sóc Mặc Trì, sau đó cô vội vã kéo Tiểu Điền ra cổng bệnh viện, gọi taxi đến và dặn taxi đưa Tiểu Điền về nhà an toàn.

Khi cô trở về phòng bệnh, Mặc Trì đang thẫn thờ nhìn lên trần nhà, sau đó anh nói với cồ: “Công ty đã thành thế này rồi, em thấy có còn hi vọng gì không?”

“Có!”, Tư Tồn nói lớn: “Về chuyện tiền bồi thường, em sẽ gọi điện cho Cruise bảo anh ta dồn tiền. Chúng ta cứ qua được cửa này trước đã. Đợi anh khỏe lại, chúng mình sẽ xây dựng công ty mới”.

“Không được!” Mặc Trì bực tới mức đỏ tím cả mặt, sau đó anh ỉại ho không ngớt: “Anh không thể... khụ khụ... dùng tiền của em được”.

“Đến nước này rồi anh còn phân biệt tiền của anh hay của em sao?” Nước mắt lăn dài trên má Tư Tồn, hai tay cô đỡ Mặc Trì nằm xuống. Anh gầy đến mức lúc đỡ anh nằm xuống giường, xương ở lưng anh khẽ chạm vào tay cô khiến cô khẽ kêu lên.

Mặc Trì nhắm chặt mắt, hít một hơi dài rồi khẽ gọi tên cô: “Tư Tồn”.

“Dạ”. Tư Tồn dịu dàng đáp lại, sau đó cô trìu mến nhìn vào mắt anh.

“Em hãy nói thật cho anh biết, lần này có phải anh không thể hồi phục lại không?”

“Làm gì có chuyện đói”, Tư Tồn trả lời dứt khoát: “Bác sĩ nói anh đang hồi phục rất nhanh, ngày nào cũng có tiến bộ”. Bác sĩ còn nói với cô, dù là như vậy thì tình hình tổn thương ở phổi của anh cũng rất khó cứu vãn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đứng trước nguy cơ mất mạng.

Mặc Trì không nói gì. Cơ thể mình tự mình cảm nhận được nên anh là người rõ hơn ai hết. Mỗi ngày, ngực của anh như có một khôi đá lớn đè nặng. Mỗi lần anh hít thở, phổi lại cảm thấy đau đớn như bị dao cắt. Có lúc anh cảm thấy mình nghẹt thở, cả người như rơi vào một vực sâu không đáy. “Nếu như anh...”, Mặc Trì nói: “Dùng một ngàn tệ đó thuê hai người để rải tro... của anh... xuống biển...”

“Anh đang nói linh tinh cái gì thế?”, nước mắt Tư Tồn tuôn ra giàn giụa.

“Anh muốn nói... nếu như...”, giọng nói của anh yếu ớt không thành tiếng.

“Không có nếu như gì hết. Em ở bên cạnh anh từng đấy ngày chỉ để anh khỏe lại, chứ không phải vì cái nếu như chết tiệt nào hết”. Lần đầu tiên Tư Tồn nói bậy, thế mà lại nói Tất lưu loát.

Mặc Trì thấy thế tự biết tốt nhất là mình nên im lặng.

“Anh không được bỏ lại em một mình. Em đợi anh đã sáu năm rồi nên không thể rời xa anh... Bất kể là vì nguyên nhân gì thì em cũng không thể rời xa anh...”, Tư Tồn cảm thây ấm ức liền bật khóc nức nở.

Mặc Trì không lau nước mắt cho cô. Mấy ngày nay ngoài vấn đề công xưởng thì vấn đề còn lại khiến anh phải suy nghĩ chính là Tư Tồn. Nếu anh không thể mang lại cho cô một tương lai tốt đẹp thì bây giờ cách tốt nhất là hãy dứt khoát... “Tư Tồn, bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh đã không còn tình yêu với em”. Mặc Trì ép mình nói ra những lời lẽ khiến Tư Tồn tổn thương.

“Nói dối! Hồi ở Bắc Kinh, anh đã dùng khổ nhục kế để giữ em lại, không phải vì anh yêu em sao? Anh muốn mua nhà ở Thẩm Quyến, mong em ở lại, không phải vì yêu em sao? Trong lửa lớn, anh ép em và Tiểu Điền phải chạy ra ngoài, không phải vì yêu em sao? Anh viết bao nhiêu lá thư, trong lá thư nào cũng nói yêu em, tại sao khi bị thương rồi anh lại không yêu em nữa? Anh muốn đá em đi sao? Đừng hòng!”

Toàn thân Mặc Trì chấn động. Tư Tồn đã đọc được những lá thư đó rồi sao? Anh không còn gì để nói, chỉ biết thở hổn hển. Tư Tồn vội vã vỗ về anh. Đúng lúc này, lại có hai vị khách không mời mà đến. Họ là dân cảnh của Sở Cảnh sát nơi công ty Tư Chi Thanh trực thuộc.

Trước tiên đồng chí dân cảnh thàm hỏi tình hình sức khỏe hiện tại của Mặc Trì, sau đó mời anh hợp tác điều tra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn.

Tư Tồn nói: “Sức khỏe của anh ấy bây giờ còn rất yếu, có việc gì thì tôi sẽ thay anh ấy hợp tác với đồng chí được không?”

Dân cảnh hỏi: “Cô với anh Mặc Trì đây là quan hệ gì?”

“Chúng tôi là...”, Tư Tồn liếc nhìn Mặc Trì một cái rồi nói: người yêu”.

Mặc Trì đang nằm trên giường bệnh, nghe Tư Tồn nói vậy, anh xúc động quay mặt ra hướng khác.

Một trong hai đồng chí dân cảnh nín cười: “Dạng điều tra này nhất định phải mời đích thân đương sự cung cấp khẩu cung. Cô là bạn gái cũng không thể đại diện. Chúng tôi chỉ hỏi vài câu rồi sẽ đi”.

Tư Tồn ngồi bên giường cạnh Mặc Trì, tay cô nắm chặt lấy tay anh.

Một đồng chí dân cảnh đặt câu hỏi, người còn lại ghi chép.

“Xin hỏi anh có quen người tên là Trương Đức Phát không?”

“Trương Đức Phát?” Mặc Trì hơi nhíu mày, miệng anh lặp lại cái tên đó.

“Anh ta có biệt hiệu là Trương “phát tài”, địa chỉ nhà ở số XX, phố Đông Môn”. Đồng chí dân cảnh gợi ý.

Mặc Trì gật đầu nói: “Tôi có biết anh ta”.

“Anh đã từng đắc tội anh ta chưa?”

Mặc Trì nhắm mắt lại nghĩ một lúc: “Chưa từng”.

“Chúng tôi đã thu thập chứng cứ từ các nguồn khác nhau và phát hiện ra vào ngày xảy ra sự việc, Trương Đức Phát đã hẹn bảo vệ trực kho của công ty anh là Triệu Đông Cường đi uống rượu. Đồng thời Trương Đức Phát còn xúi giục một vài thành phần bất hảo tối đổ dầu xung quanh công xưởng của Công ty Tư Chi Thanh rồi châm lửa.

Triệu Đông Cường là em rể của lão Mạch. Anh ta và Trương Đức Phát đều là hàng xóm quen biết nên anh bảo vệ kho hàng này mới dễ dàng nhẹ dạ.

Mặc Trì nhớ ra rồi. Anh nói: “Mấy hôm trước Trương “phát tài” đến vay tiền tôi. Lúc đó anh ta lên cơn đóí thuốc nên bị tôi gọi người của Cục Cai nghiện tới đưa đi”. Mặc Trì còn nhớ ánh mắt đầy căm phẫn của Trương “phát tài” lúc bị giải đi.

“Do đó hắn ta mới ôm hận trong lòng, vừa ra khỏi Cục Cai nghiện đã đốt lửa thiêu cháy công xưởng của anh”. Đồng chí dân phòng kết luận: “Đây là một vụ cố ý phóng hỏa”.

Mấy ngày sau, công ty bảo hiểm cũng tới điều tra vấn đề y hệt. Mặc Trì lại trình bày thêm lượt nữa. Công ty của anh có mua bảo hiểm nhưng nếu hỏa hoạn do có người cố’ tình phóng hỏa thì sẽ không nằm trong phạm vi bồi thường.

Mặc Trì nghe thấy kết quả này chỉ khẽ mỉm cười. Tư Tồn bị hụ cười của anh làm sởn gai gốc. “Mặc Trì, đừng lo lắng, có em ỡ đây mà”.

Mặc Trì quay đầu đi. Từ ngày hôm đó, anh đối xử vô cùng lạnh nhạt với Tư Tồn. Cô nói chuyện với anh, anh không đáp lại; cô cho anh ăn cơm, anh không buồn ăn. Tối đến, khi cô ngồi trước đầu giường anh thì anh bảo y tá mời cô ra ngoài.

Tư Tồn cảm thấy uất ức tới phát khóc. Vở tuồng này mười năm trước anh đã từng diễn rồi, có gì mà giỏi giang chứ?

Cô quyết định chuyển ra khỏi chung cư, thu dọn hành lí và mua vé máy bay. Cô còn nhờ y tá thông báo với Mặc Trì rằng cô đã về Mỹ rồi.

Lúc y tá thông báo tin này với Mặc Trì, anh chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trái tim anh thắt lại, cho tới tận khi rỉ máu.

Rốt cuộc cô cũng ra đi. Nước Mỹ rộng lớn và giàu có, cô có sản nghiệp bề thế của gia tộc, lại có anh chàng Cruise vừa nhiệt tình vừa thô lỗ nhưng tráng kiện khỏe mạnh bên cạnh.

Y tá chuyển cho Mặc Trì một bọc giấy, đó là những lá thư năm xưa Tư Tồn viết cho anh. Lúc Mặc Trì vừa tỉnh dậy, Tư Tồn sọ’ anh không chịu nổi kích động nên không dám cho anh xem. Bây giờ cô đi rồi, nên đã nhờ y tá chuyển tới tay Mặc Trì.

“Cô ấy nói, đây vốn là những thứ thuộc về anh”, cô y tá chuyển lời cho Mặc Trì.

Mặc Trì nâng niu cầm từng bức thư lên đọc. Anh không nỡ một lần đọc hết tất cả nên mỗi lần bóc một bức thư, anh đều đọc đi đọc lại mất mấy ngày. Trong cả khu phòng bệnh, anh là bệnh nhấn nghe lời bác sĩ nhất. Để tiêu trừ chứng viêm, hồi phục lại chức năng của phổi, ngày nào anh cũng phải trị liệu bằng khí hơi, anh đau tới mức phải nằm trên giường mà toàn thân run lẩy bẩy. Ngày nào anh cũng phải truyền vào người rất nhiều thuốc dịch. Do phẫu thuật cắt chân năm xưa nên hệ thốhg tuần hoàn máu toàn cơ thể của anh không tốt. Hai tay, hai chân, da đầu đều bị những mũi kim châm cho tái xanh. Cô y tá nhìn thấy vậy, nhiều lúc cũng không nỡ châm kim. Anh cười nói với cô: “Cô cứ châm đi, tôi quen rồi nên có châm vào đâu cũng không đau đâu”. Thật ra, dù y tá châm vào chỗ nào anh cũng cảm thấy đau muốh chết.

Ban đêm, anh đau đớn không ngủ nổi nên nhờ y tá kiếm cho mình một ngọn đèn bàn rồi đọc đi đọc lại thư của Tư Tồn dưới ánh đèn yếu ớt đó. Từng câu từng chữ trong thư chứa đựng nỗi mong nhớ, ấm ức của cô. Tình yêu của Tư Tồn trở thành động lực giúp Mặc Trì điều trị. Anh cảm thấy hối hận vì đã nông nổi xua đuổi Tư Tồn đi nhưng sau đó anh lại thầm mừng vì Tư Tồn đã quay lại nước Mỹ rộng lớn. Từ tận đáy lòng, anh nguyện cầu cho cô được hạnh phúc.

Lưu tổng của Công ty Viễn Đông lại tới thăm anh. Mặc Trì đã trả một phần tiền phạt vi phạm hợp đồng nhưng phần còn lại tạm thời anh cũng không có cách trả được. Anh nói: “Xin lỗi, vì tôi mà làm liên lụy đến anh”.

Lưu tổng xua tay: “Ai mà chẳng có lúc không may...” Qua lần hỏa hoạn này, nhiều người mới biết chân trái của Mặc Trì là chân giả. Ngoài phần thương xót thì phần nhiều người ta đều cảm phục trước tinh thần vượt qua khó khăn của anh. Lưu tổng nói: “Cậu em quả nhiên không phải là người tầm thường, chỉ cần sức khỏe hồi phục lại, chắc chắn sẽ có một ngày đông sơn tái khởi. Đợi tới lúc đó, anh lại tìm cậu hợp tác”.

Lưu tổng lần này đến Thẩm Quyến công tác nên chỉ dành ra được hai mươi phút ghé thăm Mặc Trì. Mặc Trì nói, anh sẽ nghĩ cách trả nốt số tiền phạt vi phạm hợp đồng nên mong Lưu tổng rộng lượng. Lưu tổng lại thở dài: “Cậu vẫn đang nằm ở đây thì còn có cách gì được nữa?”

Mặc Trì chăm chăm nhìn Lưu tổng rời khỏi phòng bệnh. Lần này, anh bị thương quá nặng nên không thể nào xuống giường được. Bác sĩ nói với anh, do anh nằm trên giường quá lâu, hơn nữa chân phải của anh lại bị bệnh khớp và gai xương nên có lẽ từ nay về sau anh sẽ không thể đeo chân giả được nữa. Sau này, rất có thể anh sẽ phải ngồi xe lăn.

Trái tim Mặc Trì bỗng cảm thấy lạnh buốt. Anh đã phấn đấu bao nhiêu năm nay nhưng cuối cùng lại trở về điểm xuất phát. Chỉ có điều, ngày đó anh còn ít tuổi, bên cạnh có vợ yêu bầu bạn. Còn bây giờ, ngoài một cơ thể bệnh tật và tiền đồ bấp bênh, anh thật sự không còn gì cả.

Anh hồi phục rất chậm, phần phổi nhiễm trùng lại tái phát nên anh được chuyển tới Phòng Cấp cứu ngay trong đêm. Tuy anh đã qua khỏi trong đêm đó nhưng cũng một phen làm bác sĩ sợ hết hồn, yêu cầu anh bắt buộc phải có người nhà chăm sóc. Cô kế toán Tiểu Điền đứng ra nhận trách nhiệm chăm sóc ông chủ nhưng Mặc Trì kiên quyết từ chối. Bác sĩ nói, cô ấy không phải làm gì cả mà chỉ có nhiệm vụ chăm sóc anh vào ban đêm. Nếu xảy ra điều gì bất thường thì hãy lập tức thông báo cho bác sĩ.

Hôm đó, Mặc Trì ăn xong bữa trưa rồi ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy anh bỗng giật mình khi nhìn thấy Tiểu Điền ngủ gật bên giường anh nhưng lưng cô lại thẳng đơ, bàn tay ôm khư khư một tập tài liệu như người ta ôm súng.

Mặc Trì khẽ khàng hỏi: “Tiểu Điền, cô làm gì thế...”

Tiểu Điền vội vàng tỉnh dậy rồi nói: “Mặc tổng, em có một hợp đồng mới, mời anh xem qua”.

“Hợp đồng gì cơ?” Mặc Trì nghi hoặc, đưa tay ra nhận lấy. Lẽ nào phía Mỹ đã nhanh chóng truy nợ tới tận đây?

Nhưng đó lại là một hợp đồng đến từ Vũ Hán. Đốì tác là một công ty mậu dịch lớn mang tên Thiên Địa Công Mạo, muốn đặt Tư Chi Thanh một đơn hàng sản xuất đồ nội thất trị giá mười tám vạn tệ. Mặc Trì vừa nhìn vừa hỏi Tiểu Điền: “Chuyện gì thế này?”

Tiểu Điền nói: “Người của công ty này đã gọi điện tới công ty chúng ta. Họ hi vọng có thể hợp tác với chúng ta. Em liền bảo họ fax hợp đồng tối để ông chủ xem xét”.

Mặc Trì nghi ngờ hỏi cô: “Cả công ty đã cháy rụi rồi thì điện thoại ở đâu ra?”

Tiểu Điền nói: “Phòng bảo vệ của công ty may mắn không bị cháy. Khi em đang ngồi trong đó phát lương cho công nhân thì đúng lúc đấy điện thoại reo lên, em liền nghe máy. Em cảm thấy đây là một cơ hội nên chưa thông báo với đối tác tình hình tổn thất của công ty chúng ta”.

Mặc Trì cầm hợp đồng nói: “Bây giờ, vốn không có, thiết bị cũng không, dù có cơ hội nhưng chúng ta biết làm thế nào?”

Tiểu Điền cũng lúng túng: “Phải làm thế nào bây giờ?”

Mặc Trì nhắm mắt lại nằm một lúc, sau đó đột nhiên anh mở mắt ra: “Tiểu Điền, hãy mời Lý Chí Phi và Trần Thấm đến đây cho tôi”.

Công xưởng của Tư Chi Thanh bị cháy đã gây chấn động cho cả khu công nghiệp nên ngay ngày hôm sau Lý Chí Phi và Trần Thấm đã nghe được tin bất hạnh này. Họ là những người đầu tiên tới bệnh viện thăm Mặc Trì, chỉ có điều lúc đó anh đang hôn mê, không nói được gì.

Tiểu Điền mời Lý Chí Phi và Trần Thấm đến. Vừa bước vào phòng bệnh, nước mắt của Trần Thấm đã rơi lã chã. Mặc Trì gần như đã biến thành một người khác. Anh đang nằm dựa vào thành giường, bờ vai rộng của anh khoác một chiếc áo ngủ nhưng nhìn anh không khác gì một cây treo quần áo. Lý Chí Phi nhìn xuống dưới chăn và nhận thấy Mặc Trì chỉ có một chân nên vô cùng ngạc nhiên. 

Mặc Trì nhìn hai ái tướng trước kia, khuôn mặt tiều tụy vẫn cố gắng nở một nụ cười. Trần Thấm vội nói: “Ông chủ, chúng em đến thăm anh”.

Mặc Trì nói: “Bên ngoài Tư Chi Thanh thì không có ông chủ hay nhân viên. Mọi người đều là bạn bè”.

Đôi mắt Trần Thấm lại đỏ hoe: “Anh mãi là ông chủ của chúng em”.

Mặc Trì nói: “Hai người đã là ông bà chủ rồi, vì thế hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện hợp tác”.

Lý Chí Phi và Trần Thấm cùng nhìn nhau vì không hiểu ý của anh.

Mặc Trì nói: “Trong tay tôi đang có một đơn đặt hàng là ba trăm bộ nội thất giả cổ với giá mười sáu vạn tệ. Hai người có khả năng gia công không?”.

Lý Chí Phi phản ứng nhanh nhảu: “Ông chủ định giới thiệu đơn đặt hàng cho chúng tôi ạ?”

Mặc Trì cười: “Không giấu gì hai người, đây là đơn đặt hàng của tối, tôi chuyển nhượng lại cho hai người để kiếm giá chênh lệch. Hai người có làm được không? Không được thì tôi cũng không làm khó, tôi có thể tìm người khác giúp đỡ”.

Lý Chí Phi nói: “Đơn hàng của ông chủ thì chúng tôi sẵn sàng...” Trần Thấm ngắt lời anh ta: “Chúng em cần biết yêu cầu cụ thể về nguyên liệu, thời gian sản xuất, tiêu chuẩn chất lượng...”

Người dạn dày kinh nghiệm như Trần Thấm quả nhiên thông minh. Cô làm việc không có chút sơ suâ"t, không giống như Lý Chí Phi lúc nào cũng làm việc theo cảm tính.

Mặc Trì nói: “Không vấn đề gì”. Anh đưa cho họ xem tư liệu hoàn chỉnh.

Trần Thấm nói: “Bọn em phải về tính toán lại, ngày mai sẽ cho anh câu trả lời, được không?”

Mặc Trì cười nói: “Được thôi”.

Ngày hôm sau, Trần Thấm trả lời sẽ tiếp nhận đơn hàng đó. Mặc Trì kiếm được hai vạn tệ tiền chênh lệch. Tuy sô" tiền đó không thấm vào đâu so với số nợ mà anh đang gánh trên vai nhưng lại mang đến cho anh niềm hi vọng lốn lao. Công xưởng không còn thiết bị nữa nhưng uy tín của Tư Chi Thanh vẫn còn. Chỉ cần có đơn đặt hàng, rồi chuyển nhượng lại cho các công ty trong ngành thì công ty anh vẫn có thể vận hành, tiếp tục kiếm tiền trả nợ.

Sau khi chú tâm vào công việc, tinh thần của Mặc Trì tốt lên rất nhiều. Anh đề nghị bác sĩ cho mình xuất viện. Anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không thể nằm bất động ở đây mãi được. Bác sĩ kiên quyết từ chối anh: “Dù là việc quan trọng hơn nữa thì có quan trọng bằng sức khỏe của anh không? Bệnh tình của anh vừa mới ổn định không bao lâu, nếu không may tái phát thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng”. Trong trận hỏa hoạn vừa qua, tuy thương tích bên ngoài không rõ ràng nhưng phần phổi của anh và cả đường hô hấp đã bị tổn thương nặng nề, chỉ cần một lần nhiễm trùng cũng có thể khiến anh mất mạng.

Mặc Trì sốt sắng tới mức ho hắng liên tục. Tiểu Điền dũng cảm nói: “Mặc tổng, có việc gì anh cứ bố trí để em giải quyết”.

Mặc Trì nghĩ ngợi, sau đó dặn dò Tiểu Điền: “Cô hãy gọi điện thoại tới mọi khách hàng đã từng hợp tác với Tư Chi Thanh, hỏi xem họ có nhu cầu hợp tác không. Cô vẫn nhớ những đối tác trước kia đấy chứ?”

Tiểu Điền nói: “Tên của công ty em vẫn còn nhớ. Em có thể hỏi thăm số điện thoại của họ. Em chỉ sợ... làm không tốt.”

Mặc Trì mỉm cười động viên cô: “Nhất định cô sẽ làm được”.

Ánh mắt Mặc Trì ôn hòa lại rất kiên định. Tiểu Điền âm thầm nắm chặt bàn tay: “Vâng, thưa ông chủ, em nhất định sẽ làm được”.

Tiềm lực của con người là vô hạn, đặc biệt có thể bùng nổ trong hoàn cảnh khó khăn. Mấy ngày sau, Tiểu Điền đã thật sự thu hoạch được một vài đơn hàng trong nước nhờ những cuộc điện thoại. Mặc Trì lại chuyển nhượng số đơn hàng đó cho công ty của Trần Thấm.

Cứ như thế, Tư Chi Thanh đã khai trương trở lại sau muôn vàn khó khăn. Cô kế toán Tiểu Điền trở thành giám đốc Tiểu Điền. Cô làm theo lời Mặc Trì dặn dò, thuê một căn hộ nho nhỏ làm văn phòng làm việc. Trên thực tế, thời gian cô ở trong văn phòng rất ít vì ngày nào cũng trong tình trạng sẵn sàng xung phong lâm trận, đi công tác tới những thành phố lân cận tìm kiếm đơn hàng mới. Sau đó không lâu, công việc chồng chất khiến một mình cô ôm không xuể. Cô lại theo ý của Mặc Trì, thuê một người biết ngoại ngữ để làm người đại diện nghiệp vụ.

Mặc Trì tiếp tục điều trị ở bệnh viện. Bác sĩ nói, vì anh làm việc quá sức nên quá trình phục hồi sức khỏe không được nhanh như bình thường. Mặc Trì không nghĩ nhiều đến thế bởi vì anh bắt buộc phải kiếm thật nhiều tiền để nhanh chóng trả hết nợ.

Tiểu Điền bắt đầu nhận đơn đặt hàng từ nước ngoài. Ngoài khách hàng cũ ra, công ty còn có thêm một số khách hàng mới. Công ty của Trần Thấm và Lý Chí Phi không có khả năng sản xuất lớn nên Mặc Trì đành phải nói với Tiểu Điền tìm kiếm thêm một hai công xưởng khác cùng gia công.Vào khoảng tháng Bảy, Tiểu Điền thông báo với Mặc Trì, tài khoản trong công ty của anh đã có hai mươi vạn đô la Mỹ, đủ để hoàn trả số tiền phạt vi phạm hợp đồng.

Về chuyện công nợ, Mặc Trì có phần được thở phào nhẹ nhõm, nhưng sức khỏe của anh đột nhiên đi xuống. Ngay đêm hôm đó, anh lên cơn sốt cao. Mấy ngày liền sau đó anh vẫn không hạ sốt. Bác sĩ nói, bệnh phổi của anh lại tái phát. Tiểu Điền hoảng hốt, bỏ hết công việc, cả ngày ở bên cạnh chăm sóc vị giám đốc mà cô hằng sùng kính. Hôm đó, Mặc Trì sốt lịm tới hôn mê bất tỉnh nhưng trong miệng anh vẫn lẩm bẩm hai chữ. Cô chú ý lắng nghe, đột nhiên nước mắt tuôn rơi. Cuối cùng, cô đã tìm ra đáp án cho mọi việc xảy ra trong thời gian qua.

Lúc Mặc Trì tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy đau đầu, hoa mắt. Tiểu Điền cứ ở bên cạnh để chăm sóc anh khiến Mặc Trì vô cùng áy náy: “Tiểu Điền, cô hãy về nhà nghỉ ngơi đi”.

Nước mắt Tiểu Điền lại rơi lã chã, cô nói: “Ông chủ, nếu anh thật sự thương em thì anh hãy mau khỏe lại đi. Em đã có người yêu rồi, em đợi anh khỏe lại để tham dự hôn lễ của chúng em”.

Mặc Trì ngạc nhiên quá đỗi. Cô nhóc này chẳng nói chẳng rằng tìm được bạn trai từ lúc nào mà anh không hề hay biết.

Mặc Trì cố sức nói: “Có người yêu rồi thì càng không thể ở đây chăm sóc tôi, bạn trai cô sẽ không vui đâu”.

“Anh ấy dám sao? Anh ấy mà không vui thì... em sẽ trừ lương!”

“Trừ lương ư?”, Mặc Trì cảm thấy khó hiểu: “Bạn trai cô là nhân viên nghiệp vụ mới đến à?”

“Không phải. Người ta giỏi tiếng Anh như thế thì làm gì mà để ý đến em chứ? Chúng ta vừa mới có thêm một nhân viên nghiệp vụ mới vì dạo này em bận công việc nội vụ quá”, Tiểu Điền lo sợ nói. Đợt tuyển nhân viên lần này vẫn chưa được Mặc Trì thông qua nên cô không biết anh có tức giận hay không.

Mặc Trì hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận, anh còn biểu dương Tiểu Điền: “Cô ngày càng tháo vát đấy”.

Tiểu Điền đột nhiên mỉm cười: “Ông chủ, em báo với anh một tin vui, lô hàng búp bê Trung Hoa lần trước công ty mình sản xuất cho phía Mỹ có tình hình tiêu thụ ở Bắc Mỹ rất khả quan. Đối tác yêu cầu chúng ta sản xuất thêm một vạn đôi nữa”.

Mặc Trì khẽ liếm đôi môi nứt nẻ, rồi lặng lẽ gật đầu. Búp bê Trung Hoa là ý tưởng sáng tạo của cả anh và Tư Tồn. Đơn hàng lần này lẽ nào là do Tư Tồn đặt?

Mặc Trì không nén nổi liền hỏi Tiểu Điền: “Có phải Ms Moselle Lee gọi điện cho cô không?”

Tiểu Điền lắc đầu: “Không phải chị Tư Tồn”.

Mặc Trì chau mày lại, anh không rõ từ bao giờ Tiểu Điền và Tư Tồn lại trở nên thân thiết như thế.

Tiểu Điền hứng khởi nói: “Gần đây đơn đặt hàng từ bên Mỹ thật sự rất nhiều, nếu tình hình này tiếp tục duy trì thì chẳng mấy chốc chúng ta có thể xây dựng được xưởng mới”.

Mặc Trì gật đầu, đột nhiên anh bắt được một điểm đáng nghi: “Tiểu Điền, cô không biết tiếng Anh, làm thế nào liên hệ được với đối tác bên Mỹ?”

Tiểu Điền luống cuống giải thích: “À, cô Tư là đại diện nghiệp vụ mới của công ty, cô ấy biết tiếng Anh”.

Tiểu Điền từng nói với Mặc Trì, đại diện nghiệp vụ mới của công ty rất tháo vát và nhanh nhẹn. Mặc Trì ở bệnh viện suốt nên chưa có cơ hội gặp gỡ nhân viên mới. Lần này, anh rất muốn được gặp gỡ người đã cùng Tiểu Điền tạo nên kỳ tích cho công ty.

“Tiểu Điền”, Mặc Trì nói: “Bao giờ có thời gian hãy sắp xếp cho đại diện nghiệp vụ mới của công ty tới đây gặp tôi. Tôi biết hẹn gặp người ta ở bệnh viên là rất bất lịch sự, nhưng tình hình hiện nay của tôi rất khó ngày một ngày hai có thể ra viện”.

Tiểu Điền đỏ mặt: “Bọn em vẫn còn chưa xác định ngày tháng”.

Mặc Trì cười nói: “Người tôi nói là cô đại diện nghiệp vụ biết tiếng Anh cơ”.

Tiểu Điền nói: “Chị ấy á? Chị ấy sẽ không đến đâu!”

“Tại sao?” Mặc Trì không hài lòng, ánh mắt bất ngờ sáng rực lên khiến Tiểu Điền sợ hết hồn.

“Chị ấy rất bận nên không có thời gian”. Trong lúc hoảng loạn, Tiểu Điền bịa ra một lí do nghe vô cùng hoang đường.

Quả nhiên Mặc Trì thật sự nổi giận. Anh ho hắng kịch liệt. Tiểu Điền sợ hãi, muốn giúp ông chủ xoa lưng cho thông khí nhưng lại không dám. Nhìn thấy Mặc Trì ho mỗi lúc một khổ sỡ, cô chỉ biết đi tìm bác sĩ giúp đỡ.

Bác sĩ phê bình Tiểu Điền một trận: “Phổi của bệnh nhân còn rất yếu, không được để anh ấy chịu kích động tâm lí”.

Tiểu Điền ân hận không dám ngẩng đầu lên. Hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm xuống chân, đứng nghiêm bên giường Mặc Trì. Cô đang tự phạt mình đứng kiểm điểm chăng.

Mặc Trì thở dài một hơi: “Tôi là ông chủ, ngày mai hoặc là cô cùng người ta đến, hoặc là cô không bao giờ phải đến nữa”.

Tiểu Điền như muốn phát khóc đến nơi, làm sao cô dám nói không chứ.

Tháng Bảy là mùa nóng, nên dù phòng bệnh đã mở toang cửa sổ nhưng vẫn có chút nồm ẩm. Toàn thân Mặc Trì mềm nhũn không chút sức lực. Anh nằm dựa lưng vào thành giường, tay mân mê đôi búp bê Trung Hoa. Đây đã là sản phẩm của lô hàng thứ hai. Lô hàng đầu tiên được tiêu thụ rất mạnh ở Mỹ. Đôi búp bê này là kết tinh thiết kế của anh và Tư Tồn, nhưng ý tưởng và tình cảm của họ lại xuất phát từ một đôi búp bê khác. Đó là một đôi búp bê hôn lễ của Nga. Con búp bê gái là quà Tịnh Nhiên tặng họ trong ngày cưới, còn búp bê trai là sau này, Mặc Trì muốn lấy lòng Tư Tồn nên đã mua về cho cô. Sáu năm trước, Tư Tồn rời xa Trung Hoa đã mang theo con búp bê trai, để lại con búp bê gái. Mặc Trì biết, thứ Tư Tồn mang đi là nỗi nhung nhớ dành cho anh, còn thứ cô lưu lại là trái tim chỉ yêu mình anh mà thôi. Còn lần này, cô đã mang cả đôi búp bê đi mất. Cô mang đi tình yêu của anh hay là ôm theo nỗi uất ức vô tận bỏ đi?

Tư Tồn đã khôi phục lại cuộc sông bình thường ở Mỹ chưa? Một lần nữa, chính anh lại là người ép cô ra đi. Anh cho rằng mình đã quyết định hi sinh thì nên chấp nhận một hiện thực là Tư Tồn không còn ở đây nữa. Nhưng sự ra đi của cô đã mang theo cả trái tim anh. Anh nỗ lực phối hợp điều trị với bác sĩ với mong muốn sau khi hoàn toàn bình phục, anh có thể tìm kiếm cô. Anh nỗ lực làm việc với động lực duy nhất là trả hết nợ nần. Tương lai của Tư Chi Thanh sẽ ra sao, anh hoàn toàn không có kế hoạch gì hết. Nhưng cuộc sống không có Tư Tồn thì anh không thể nào châ"p nhận nổi. Có lẽ, do quá nhớ nhung cô nên ngày hôm qua, trong đầu anh đã hiện lên một ý tưởng rất phi thực tế. Không, không nên gọi nó là ý tưởng mà nên coi nó là khát khao...

Trong phòng bệnh vừa nóng vừa nồm, nhưng do sức khỏe của Mặc Trì suy nhược nên không thể bật quạt hay mở điều hòa. Anh mê man ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, anh trở về những ngày tháng mới ngoài hai mươi. Anh trở thành người có đủ hai chân, cùng Tư Tồn tay trong tay dạo chơi bên bờ biển. Gió biển thổi tung suôi tóc mềm mượt của Tư Tồn. Anh hạnh phúc nhìn cô mỉm cười, hai người ôm lấy nhau trong ánh chiều tà đỏ rực...

Lúc này, cơn gió từ trong mộng dường như đang thật sự thổi đến hiện thực. Mặc Trì cảm nhận được luồng gió mát nhè nhẹ, dìu dịu, lướt qua mặt anh, mang đi mọi nỗi buồn phiền, khiến anh cảm thấy thư thái như đang nằm trên mây. Mặc Trì không nỡ mở mắt ra, chỉ nở một nụ cười. Nếu giấc mơ không thể trở thành hiện thực thì ít nhất trong mơ, anh cũng được toại nguyện.

Bên tai anh truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ. Tiếp sau đó, y tá gọi anh: “Mặc Trì, đến giờ truyền dịch rồi”.

Mặc Trì lắc đầu, không muốn mở mắt.     

Y tá đang bận rộn truyền nước cho anh nhưng anh lại nhìn thấy một bóng hình đáng ra không thể xuất hiện khiến tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tư Tồn đang đứng bên giường anh.

Cô cầm một chiếc quạt lớn và ngồi bên giường anh phe phẩy. Làn gió nhè nhẹ, dễ chịu lúc nãy tỏa ra từ chiếc quạt đó. Tiểu Điền ngồi bên cạnh Tư Tồn, vẫn ngủ gật như mọi khi. Cô y tá xuất hiện làm Tiểu Điền giật mình tỉnh giấc, cô liền nói với Mặc Trì: “Ông chủ, đây là đại diện nghiệp vụ mới của công ty chúng ta”.

Mặc Trì nhìn Tiểu Điền với ánh mắt còn đang mơ ngủ, sau đó anh lại nhìn Tư Tồn. Dường như giấc mộng “hoang đường” của anh đã trở thành sự thật. Anh không biết nên biểu đạt niềm ngạc nhiên sung sướng của mình như thế nào.

“Anh muốn gặp em, em đã đến rồi đây. Sao anh phải làm khó Tiểu Điền như thế?”, Tư Tồn điềm nhiên nói.

Tiểu Điền xen lời vào: “Em không sao cả. Ông chủ, chị Tư Tồn mới khó xử. Chị ấy làm bao nhiêu việc cho công ty nhưng đều không cho em nói với anh...”

“Tiếng Anh của em không tốt nên đơn hàng của nước ngoài đều do chị Tư Tồn đàm phán. Chị ấy còn về Mỹ hai lần để đàm phán hợp đồng lớn cho công ty. Đơn hàng ở Vũ Hán cũng là chị Tư Tồn nhắc nhở em nhất định phải giành được nó, những việc còn lại anh sẽ tự nghĩ cách giải quyết được”.

Mặc Trì nhìn Tư Tồn rồi hỏi: “Em vẫn còn ở Thẩm Quyến sao? ’

Tư Tồn vẫn chưa hết giận: “Em về Mỹ hai lần, mỗi lần một tuần, thời gian còn lại em làm việc cùng Tiểu Điền. Bây giờ bọn em là cặp đôi ăn ý trong công ty. Em quản lý đơn hàng nước ngoài còn cô ấy quản đơn hàng trong nước”.

Tiểu Điền đỏ mặt nói: “Chị Tư Tồn còn giới thiệu bạn trai cho em. Anh ấy tên là Tiểu Triệu”.

Mặc Trì đột nhiên muốn cười lớn, anh quá hiểu suy nghĩ của Tư Tồn. Vì Tiểu Điền ở bên cạnh chăm sóc anh ngày đêm nên nếu không tìm bạn trai cho cô ấy, chắc chắn Tư Tồn sẽ lên cơn ghen long trời lở đất mất.

Mặc Trì mỉm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tư Tồn nói: “Anh gọi em đến đây để ngắm anh ngủ sao?”

Mặc Trì cười nói: “Có hai cô gái tài cán tháo vát bên cạnh thì anh chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là đủ rồi”.

Tiểu Điền nói: “Ông chủ, không thế được. Chuyện nghiệp vụ em với chị Tư Tồn còn làm được, chứ về lĩnh vực công xưởng với công nhân bọn em chẳng hiểu gì cả. Còn nữa, không ít khách hàng đã chỉ đích danh anh đàm phán với họ. Anh không biết mỗi lần đi gặp khách hàng bọn em khổ sở thế nào đâu”.

Tư Tồn giô"ng như người chị lớn giảng giải cho Tiểu Điền: “Những chuyện đó không có gì to tát cả. Đợi ông chủ của em khỏe lại, chắc chắn chúng ta sẽ bắt tay vào xây dựng công xưởng mới”.

Mặc Trì cảm thấy không hài lòng lắm. Lúc nãy Tư Tồn xưng hô như thế nào với Tiểu Điền nhỉ? “Õng chủ của em”, cứ như cô coi mình là người ngoài cuộc vậy.

Mặc Trì làm bộ hỏi Tư Tồn: “Lần này em định ở lại Trung Hoa bao lâu?”

Khuôn mặt Tư Tồn xám lại. Lần trước cô quay về Mỹ trong cơn tức giận nhưng khi vừa lên máy bay cô đã lo lắng cho bệnh tình của anh. Sau khi xuống máy bay, cô cuông cuồng tới trụ sở của CCR sắp xếp công việc rồi lại bay ngay về Trung Hoa. Cô lo lắng cho Mặc Trì nhưng không chịu nhún mình nên đành phải nhờ Tiểu Điền giúp đỡ chăm sóc anh. Cô biết Mặc Trì chắc chắn không chấp nhận dùng tiền của cô, thế nên đã nghĩ trăm phương ngàn kế, nảy ra ý tưởng tận dụng tên tuổi, uy tín của Tư Chi Thanh để thu hút đơn hàng của phía nước ngoài.

Mặc Trì thật sự có thể lĩnh hội được ý tưởng của cô, khiến Tư Chi Thanh có thể vượt qua được khó khăn. Trong quãng thời gian đó, cô quay lại Mỹ hai lần, một lần để đệ đơn từ chức lên Ban Quản trị CCR, lần còn lại để tìm hiểu tình hình tiêu thụ búp bê Trung Hoa ở thị trường Mỹ, đồng thời cô đứng trên danh nghĩa cổ đông, kiến nghị CCR tiếp tục tiêu thụ loại búp bê này. Tư Tồn kết thúc mọi việc bên Mỹ với tốc độ nhanh nhất có thể để trở về bên anh, vậy mà bây giờ anh còn dám hỏi cô định ở lại bao lâu. Lẽ nào anh không muốn mãi mãi ở bên cạnh cô sao? Tư Tồn khó chịu ra mặt, nói: “Ong chủ, ngài gọi tôi đến đây để hỏi tôi sẽ ở lại bao lâu sao? Bây giờ tôi là nhân viên chính thức của Tư Chi Thanh và gốc rễ của tôi ở Trung Hoa. Nếu ông không còn gì để hỏi nữa, tôi xin mạn phép đi trước”.

Cô thật sự quay lưng đi mất, Tiểu Điền vội vã đuổi theo sau. Sau đó cô quay lại phòng bệnh, nhăn nhó nói với ông chủ: “Ông chủ, tại sao hai người cứ phải làm khổ nhau như thế này?”

Mặc Trì nằm trên giường bệnh, trong lòng ảo não vô cùng. Tiểu Điền giúp công ty giành được bao nhiêu đơn hàng, anh đã cảm thâV chắc chắn phải có cao nhân nào đó đứng sau chỉ điểm. Ai có thể sẵn sàng giúp đỡ anh trong thời khắc khó khăn này chứ? Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy chỉ có thể là Tư Tồn. Anh đã có dự cảm, đại diện nghiệp vụ mới của công ty chính là cô. Anh không thể chờ thêm giây phút nào nữa nên vội vàng ép Tiểu Điền đưa người đó tới gặp anh. Khi “người ấy” thật sự đã đến, anh lại đuổi người ta đi với một câu nói hồ đồ.

Lần trước, anh nản lòng nên mới nói là không còn yêu Tư Tồn. Nhưng khi vừa nói ra câu đó, anh đã cảm thâ"y hối hận muốh chết. Anh không muốn liên lụy tới cô, không muốn cô phải khổ sở gánh vác món nợ khổng lồ cùng anh, càng không muốn khiến cô ngày đêm nơm nớp lo lắng anh sẽ ra đi bất cứ lúc nào. Thế nhưng, khi tự mình nói rằng không yêu cô nữa thì chính anh cũng không thể tha thứ được cho mình.

Trong phòng anh có một đôi nạng gỗ, vì bác sĩ cho phép anh được đi lại trong phạm vi nhỏ, chỉ là không được phép rời khỏi bệnh viện. Mặc Trì không thèm để tâm tới lời nói của bác sĩ. Anh đi tìm dép lê, chống nạng, tránh đi qua phòng của bác sĩ trực ban rồi chầm chậm xuống tầng, rời khỏi bệnh viện.

Lúc tới cổng bệnh viện, anh đã mệt tối mức mồ hôi đầm đìa, may là bên đường đỗ rất nhiều taxi. Anh gọi một chiếc rồi nói với tài xế: “Hãy đưa tôi tới Tư Chi Thanh”. Tài xế liền đáp lại: “Bây giờ làm gì còn Tư Chi Thanh nữa, cháy hết rồi còn đâu”.

Lồng ngực Mặc Trì đau nhói. Anh luôn coi tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng suy cho cùng Tư Chi Thanh vẫn là tâm huyết bao năm qua của anh. Xe chạy nhanh về phía trước, chỉ qua một lần rẽ là nhìn thấy công xưởng. Làm sao anh có thể nhận ra đây là công xưởng Tư Chi Thanh cuồn cuộn sức sống ngày nào.7 Giờ đây nơi đó chỉ ỉà một đống đổ nát.

Nhưng ngay sau đó, Mặc Trì lại cười. Ngay bên cạnh đống đổ nát anh nhìn thấy một cánh cửa, bên ngoài có treo biển: Công ty trách nhiệm hữu hạn mĩ nghệ Tư Chi Thanh. Văn phòng mới vô cùng rộng rãi, khoáng đạt để đón tiếp quan khách từ khắp nơi tới bàn chuyện làm ăn.

Mặc Trì chầm chậm dịch chuyển cây nạng và đi vào cửa. Tiểu Điền vội chạy ra đón anh: “Ông chủ, sao anh lại đến đây? Bác sĩ có biết không?” Cồ dìu anh vào trong, để anh ngồi lên sô pha, sau đó luống cuống tắt hết quạt trong phòng. Cô rót nước cho anh rồi lai kiếm một chiếc quạt tay, giúp anh quạt mát.

Mặc Trì ngăn cô lại: “Không cần để ý đến tôi. Tôi chỉ ngồi đây một lúc thôi”. Anh quan sát bốn phía của văn phòng. Nơi đây chỉ có hai chiếc bàn làm việc đối diện nhau, hai chiếc ghế, một két sắt, một bộ sô pha và một bàn trà. Nhưng trên bàn làm việc, thiết bị được lắp đặt đầy đủ: điện thoại, máy fax, giá đựng văn kiện...

Tư Tồn cùng Tiểu Điền thật sự có khả năng quản lý công ty đâu ra đấy. Mặc Trì làm bộ lơ đãng hỏi: “Tư Tồn đâu rồi?”

Tiểu Điền đang uống nước, nghe Mặc Trì hỏi đến Tư Tồn thì suýt nữa sặc: “Chị Tư Tồn về Mỹ rồi”.

Lòng Mặc Trì trầm xuống. Ban sáng cô còn bảo gốc rễ của cô ở Trung Hoa cơ mà?

Tiểu Điền lại nói tiếp: “Công ty của chị Tư Tồn ở bên Mỹ có việc gấp. Lúc sáng chị ấy đến là để thăm anh trước khi đi”. Tiểu Điền học theo khẩu khí của Mặc Trì, xem ra cô bênh Tư Tồn chằm chặp. Bao giờ cô ấy về?” Mặc Trì không nén nổi liền hỏi thêm một câu, tim anh đập thình thịch.

“Chắc là lâu lắm đấy, nói gì thì nói chị ấy cũng là cổ đông lớn nhất của công ty đó”.

Mặc Trì khẽ gật đầu. Phải rồi, cô ây vẫn còn một thân phận khác. Cô ấy là con gái của Lý Thiệu Đường, là CEO và cổ động lớn nhất một công ty tầm cỡ của Mỹ. Chôn chân trong văn phòng làm việc nhỏ bé này, nói gì thì nói cũng thiệt thòi cho cô quá.

Mặc Trì cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Điền, ngày mai tôi xuất viện, tôi sẽ đến cùng làm việc với cô”.

Tiểu Điền kinh hãi kêu lên: “Không được, anh vẫn chưa được xuất viện cơ mà”.

Mặc Trì nói: “Tôi đã có thể xuất viện rồi, chỉ cần hàng ngày tan ca xong tới bệnh viện truyền dịch ỉà được”. Tiểu Điền nhìn anh, đột nhiên nói với vẻ khó xử: “Thế cũng được. Chị Tư Tồn đi rồi, nhiều việc thế này mình em cũng không ôm hết”.

Mặc Trì nói là làm, ngay hôm sau đã xuất viện. Anh dọn về ở trong phòng chung cư trước kia đã thuê cho Tư Tồn. Lúc rời đi, Tư Tồn chỉ mang theo một số vật dụng tùy thân còn hoa và cá vàng vẫn ở lại. Hồi mới thuê nhà, Mặc Trì đã đóng tiền thuê và phí dọn dẹp vệ sinh cho cả năm nên hàng ngày cô giúp việc vẫn đến lau dọn đều đặn. Anh dọn về đó, ngày ngày ngắm nhìn chậu cây xương rồng và lại nhớ đến Tư Tồn.

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Mặc Trì tới văn phòng làm việc. Anh không dùng tới chân giả nữa. Tiểu Điền sợ anh ngồi không thoải mái nên đã chèn dưới ghế của anh một lớp nệm rất dày. Cô lại lo anh nóng nên trải thêm lên ghế một tấm chiếu cói.

Mặc Trì nhanh chóng hòa nhập với nhịp điệu của công việc. Anh tiếp đón khách hàng, liên hệ với công xưởng gia công, yêu cầu của anh với châ"t lượng sản phẩm vô cùng khắt khe. Cuối năm 1987, anh đã hoàn trả được toàn bộ số nợ với Công ty Viễn Đông, ngoài ra còn dôi ra một chút lợi nhuận.

Sau Tết năm 1988, công xưởng mối của Tư Chi Thanh được xây dựng lại trên nền đất cũ. Trải qua bao khó khăn, cuối cùng Tư Chi Thanh lại tràn trề sinh lực và bước vào guồng sản xuất mới. Tiếng máy móc lại xinh xịch đêm ngày, công nhân tràn trề khí thế quay lại làm việc.

Hôm đó, sau khi chủ trì xong một cuộc họp, Mặc Trì liền tới phân xưởng tìm hiểu tiến độ sản xuất. Đến chiều tối, anh cảm thấy hơi mệt, vì thế sau khi rời công xưởng, một mình anh tới bên bờ biển. Gió lạnh từ biển thổi vào khiến Mặc Trì ho liên tục nhưng trong lòng anh lại cảm thây thoải mái dễ chịu. Anh nhìn về phía xa nơi đường chân trời giao cắt với biển xanh. Tư Tồn đang ở bên kia bờ đại dương. Nửa năm nay, cô đã hoàn toàn bặt vô âm tín. Cô thật sự đã biến mâ"t rồi hay sao?

Anh biết anh yêu cô, thế là đủ rồi. Tình yêu này có thể nâng đỡ anh đi qua những tháng ngày khó khăn nhất, chắc chắn cũng sẽ giúp Tư Tồn sống tốt ở bên kia đại dương.

Cô thông minh đến thế, anh dám chắc cô còn lâu mới tin rằng anh không yêu cô.

Mặc Trì cười, nói khẽ với gió biển: “Tư Tồn, em hãy bảo trọng nhé! ”

Gió biển nhè nhẹ thổi qua, hình như Mặc Trì nghe thấy Tư Tồn đang gọi tên anh. Mặc Trì nhíu mày, chắc vì quá nhớ cô nên anh mới tự tạo ra ảo giác này. Am thanh đó rỗ ràng hơn khiến Mặc Trì bất giác quay đầu lại nhìn. Anh nhìn thấy ở nơi không xa, một dáng hình mặc váy đỏ đang chạy về phía anh. Tà váy tung bay trong gió, mái tóc ngắn tự nhiên đang đùa với gió. Dáng hình thân thuộc đó, khuôn mặt thân thuộc đó nếu không phải Tư Tồn còn có thể là ai?

Mặc Trì đột nhiên như vừa chợt tỉnh cơn mơ, anh chạy về phía Tư Tồn. Chân giả anh vừa lắp nên việc đi lại vẫn chưa được tô"t lắm. Tư thế của anh giống như đang chạy nhưng thực tế còn chậm hơn đang đi. Mỗi bên chân của anh phải đặt vững xuống đất mới có thể nhấc được bước tiếp theo. Cuối cùng họ đã đứng trước mặt nhau, sau đó không còn ngại ngần gì nữa, họ ôm lấy nhau.

Rất lâu sau đó, hai người mới buông tay ra. Tư Tồn vùi đầu vào lòng Mặc Trì, nước mắt cô làm ướt thẫm áo sơ mi của anh. Mặc Trì nâng niu khuôn mặt Tư Tồn và dịu dàng hôn cô. Tư Tồn khẽ nép vào lòng Mặc Trì, thủ thỉ nói: “Không phải anh đã nói không còn yêu em nữa sao?”

“Em hãy quên những lời mất trí đó đi. Nằm trong bệnh viện lâu quá, anh đâm ra lẩn thẩn đấy mà”.

“Sau này anh không được phép nói là không cần em, kể cả lúc bị bệnh hay khi công ty phá sản”.

Mặc Trì cười: “Anh làm gì đến mức lúc nào cũng đen đủi như thế?” Tư Tồn lại nũng nịu: “Kể cả lúc anh làm ăn phát đạt cũng không được phép nói như vậy”. Mặc Trì ôm lấy cô thật chặt, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô: “Được rồi, từ nay về sau chúng mình sẽ mãi mãi ở bên nhau,     không bao giờ rời xa nhau nữa. Được chưa nào cô bé?”

Tư Tồn sụt sịt mũi: “Anh nói lời phải giữ lấy lời, không được đuổi em đi đấu đấy”.

Trong mắt Mặc Trì đột nhiên hiện lên vẻ ưu phiền: “Nhưng em còn cuộc sống, sự nghiệp ở Mỹ...”

“Tất cả chấm dứt rồi. Em đã cho kết thúc mọi hoạt động của CCR trên nước Mỹ, bồi thường cho cổ đông, sau đó dự định sẽ bắt đầu gây dựng lại ở Trung Hoa”.

Mặc Trì cảm thâV vô cùng kinh ngạc, như không tin vào tai mình, liền hỏi lại: “Em quay lại Trung Hoa thật sao?”

Tư Tồn gật đầu nói: “Di nguyện của ba em là lá rụng về cội. Em đã an táng di cốt của ba ở Thượng Hải. Em nghĩ, ba hi vọng con gái và công ty của ba sẽ cùng ông trở về Trung Hoa”.

Tư Tồn mỉm cười rồi nói tiếp: “Hiện nay, Cruise đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của CCR ở Mỹ. Kế hoạch đầu tư vào Trung Hoa bị hoãn lại suốt thời gian qua đã được khởi động trở lại. Cồng ty mà anh ấy lựa chọn hợp tác chính là Tư Chi Thanh, chỉ có điều quy mô của Tư Chi Thanh bây giờ chưa đủ lớn. Nếu em góp vốn, không biết ý của ngài Giám đốc thế nào?”

“Anh không cần em góp vốn nhưng anh lại có hứng thú với nội dung về điều khoản hợp tác”.

Tư Tồn cười nói: “Được thôi. Chúng ta về văn phòng của anh, em sẽ đưa anh xem bản fax của Cruise”.

Đột nhiên Mặc Trì kéo Tư Tồn lại: “Hôm nay chúng ta không nói chuyện làm ăn. Anh có chuyện khác nhất định phải nói với em.

“Chuyện gì cơ?” Đôi hàng mi của Tư Tồn khẽ chớp chớp.

Mặc Trì cầm tay Tư Tồn, anh hồi hộp tới mức run lẩy bẩy. Cùng lúc đó, nhịp thở của anh trở nên gấp gáp. Tư Tồn lo lắng hỏi: “Mặc Trì, anh thấy thế nào rồi? Chỗ nào không được khỏe sao?”

Mặc Trì nắm chặt tay cô, anh đeo một chiếc nhẫn bạch kim có đính kim cương lên ngón tay áp út trên bàn tay trái của cô. Mặt Tư Tồn ngẩn ra không hiểu gì: “Mặc Trì, anh muốn làm gì?”

Mặc Trì mồ hôi đầm đìa, căng thẳng nói: “Tư Tồn, em có đồng ý làm vợ anh không?” Nói rồi, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, chỉ sợ cô sẽ nói ra đáp án khiến lòng anh đau nhói.

Tư Tồn nhìn chiếc nhẫn, khuôn mặt thoáng ửng đỏ: “Anh đã đeo nhẫn lên tay em rồi, em có còn cơ hội nói “không” nữa không?”

Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm, tay anh nắm chặt tay cô. Lúc nãy vì quá hồi hộp, anh lảo đảo suýt nữa ngã soài lên bờ cát. Tư Tồn nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay anh.

Nước biển nhuốm màu vàng rực rỡ của ánh chiều tà. Hai người bước đi chầm chậm, thì thầm nói chuyện. Mặc Trì xúc động nói: “Rõ ràng chúng ta đã kết hôn mười một nãm rồi, vậy mà hôm nay anh mới chính thức cầu hôn em”.

“Anh đang cầu hôn em ư? Rõ ràng là ép hôn chứ, nhẫn đeo vào tay rồi mới chịu cầu hôn”.

“Không phải như vậy đâu, chỉ vì anh sợ em không đồng ý”.

“Chúng ta tự do yêu đương, sao em lại không đồng ý chứ?”

“Rõ ràng chúng ta bị ép duyên, em còn nhớ cô Lưu Xuân Hồng không?”, Mặc Trì cười nói: “Chính cô ấy bàn chuyện với mẹ, rồi mẹ mới đưa em đến bên cạnh anh. Nhưng anh vẫn luôn cảm kích cô ấy. Nếu có cơ hội chúng ta nhất định sẽ quay về thành phố X cảm ơn một số người”. 

Tư Tồn xoay chiếc nhẫn rồi nói: “Trước đây em còn lo lắng không biết gặp đồng chí Lưu Xuân Hồng sẽ phải ăn nói thế nào. Em đã hứa với cô ấy sẽ yêu anh cả đời nhưng giữa chừng lại bỏ đi mất. Bây giờ em không còn sợ nữa. Có cái này rồi, em có thể nói với cô ấy, em vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ tổ chức giao cho em, đó chính là một lòng một dạ yêu đồng chí Mặc Trì”.

HẾT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.