Sáng hôm sau, Mặc Trì và Trần Thấm gặp nhau trước cổng của tòa nhà triển lãm, đúng giờ họ bước vào hội trường, công việc vẫn bận rộn như ngày hôm trước. Buổi trưa, cô đánh tiếng với Mặc Trì rồi nhanh chóng tới bàn trà ăn cơm trưa, chỉ mười phút sau cô đã quay lại, đổi ca cho anh đi ăn. Khi nhìn thấy anh lết từng bước khổ sở, trong lòng cô bỗng thấy nhói đau.
Đến ngày thứ ba, Mặc Trì để Trần Thấm trông gian hàng của công ti, còn một mình anh đi một vòng quanh phòng triển lãm để phát danh thiếp, tìm kiếm nhà cung cấp nguyên liệu và đốì tác. Đây là công việc anh bắt buộc phải làm mỗi khi tham gia hội quảng giao. Đi theo chính sách mở cửa của nhà nước, công ti của Mặc Trì cũng kinh doanh theo dạng “mở”, không chỉ bán sản phẩm đi mà còn phải thu hút mọi đối tượng khách hàng tới. Mặc Trì cho rằng, chỉ khi theo sát bước chân của xã hội thì doanh nghiệp mới có thể tồn tại lâu dài.
Đến trưa, không thấy Mặc Trì quay lại, Trần Thấm không đi ăn trưa mà trong lòng thầm lo lắng cho anh. Mặc tổng của cô chưa bao giờ lưu tâm đến việc tự chăm sóc bản thân, lúc nào cũng bận rộn tới mức gần như ngược đãi chính mình. Tham gia triển lãm lần này khiến anh hao tổn không chỉ thể lực mà còn cả tinh thần. Cô nhớ lại bộ dạng của anh lúc ở khách sạn, khuôn mặt hao gầy mệt mỏi nhưng vẫn chăm chú đọc tài liệu. Cô nhớ đến cái chân giả lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ngay-xuan/2457068/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.