Toàn bộ số băng nhạc còn lại Tư Tồn đã nộp hết cho người của Cục Công thương, kế hoạch vừa mới khởi động của cô và Tịnh Nhiên cũng vì thế mà “chết yểu”. Khi điểm lại “thành tích”, sau khi trừ đi tiền vốn và số băng phải nộp cho người ta, chỉ trong vòng ba tuần ngắn ngủi, họ đã kiếm được một trăm bốn mươi
tệ.Con số này không hề nhỏ, tương đương với một tháng lương của Thị trưởng Mặc.
Tịnh Nhiên trở về Bắc Kinh sớm hơn dự định. Tư Tồn dùng số tiền bảy mươi tệ được chia, mua một chiếc xe đạp nữ. Có xe rồi, hàng tuần cô có thể về nhà thuận tiện hơn.
Ngày ngày cô luyện xe trong ngỗ, dù chân tay trầy xước không ít nhưng vẫn rất hào hứng. Mặc Trì đứng trong ngõ nhìn cô mà lòng xót xa.
Hồi còn bé, chính anh là người dạy Tịnh Nhiên tập xe đạp. Lúc đó, Tịnh Nhiên chỉ cao tương đương với chiếc xe, nếu ngồi lên yên xe thì chân không thể với tới bàn đạp. Cô bé Tịnh Nhiên chỉ còn cách vừa đứng vừa đạp, dáng điệu nghiêng nghiêng ngả ngả. Mặc Trì ngồi ở ghế sau, vừa đẩy cho xe chạy, vừa giúp xe giữ thăng bằng. Hai anh em đi suốt cả một con ngõ, đi đến đâu tiếng cười rộn ràng theo tới đó. Tịnh Nhiên chưa từng nếm mùi ngã xe mà đã học được cách đi xe. Bây giờ đến lượt Tư Tồn, anh không thể ngồi ở yên sau đẩy xe giúp cô mà chỉ biết đứng giương mắt nhìn cô ngã thâm tím chân tay.
Tư Tồn không ngừng tập luyện, cuối cùng cũng đi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ngay-xuan/115083/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.