Tư Tồn tạm thời bị nhà trường đình chỉ học tập. Mặc Trì liền bàn với cô, ba mẹ đều là những người khuôn phép, nghiêm khắc, không thể để họ biết việc Tư Tồn tham gia vũ hội, lại còn bị bắt tới Sở Cảnh sát, nếu không chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình. Cho dù Tư Tồn không bị nhà trường đuổi học thì cũng có thể bị họ bắt thôi học.
“Chúng ta hãy làm thế này đi, anh sẽ nói với ba mẹ rằng, trong kí túc xá của em có dịch cúm nên buổi tối em về nhà ngủ, còn ban ngày lại đến trường đi học bình thường”.
“Nhưng bây giờ nhà trường không cho em lên lớp”, Tư Tồn không biết nói dối, sợ hãi đến đỏ cả khuôn mặt.
“Em hãy ra khỏi nhà từ sớm, đi hướng ngược lại với khu đại viện của Chính phủ rồi đến vườn hoa trên phố" đợi anh. Sau đó, anh sẽ tới đó tìm em”. Mặc Trì từ nhỏ đã lắm mưu nhiều kế, hồi trưóc khi chưa bị thương anh vẫn thường cầm đầu đám trẻ trong khu đại viện Chính phủ bày trò nghịch ngợm. Lần này, Tư Tồn gây họa lớn không ngờ lại làm sống dậy bản tính trước kia của anh.
“Nhưng nói dối không tốt đâu”, Tư Tồn nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đây không gọi là nói dối, mà là chia sẻ âu lo với lãnh đạo. Ba mẹ dù có biết chuyện cũng không giúp được gì, thậm chí còn lo lắng theo chúng ta. Chi bằng chúng ta tự nghĩ cách giải quyết thì hơn, em thấy có phải không?”, Mặc Trì ôn tồn giảng giải cho cô nghe.
Nghe nói đến chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ngay-xuan/115078/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.