Tư Tồn lặng yên nghe Tịnh Nhiên kể lại hồi ức đau thương về Mặc Trì, đôi má ửng hồng hồi lâu đã chan chứa những giọt nước mắt trong vắt, tinh khiết mà long lanh như sương mai đọng trên cánh hoa đào.
Dịu dàng vỗ nhẹ vai Tư Tồn, Tịnh Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tao đoạn khó khăn đó đã qua cả rồi! Ba mẹ em giờ đã được phục chức, em lại được đi học, anh cũng khỏe lên rất nhiều”.
Tư Tồn ngại ngùng đưa tay lau khô nước mắt, trong lòng không khỏi khâm phục Tịnh Nhiên. Chỉ bằng tuổi cô, lại trải qua một quá khứ đau khổ, vậy mà cô ấy không hề suy sụp, lúc này đây còn đưa lời an ủi cô. Tư Tồn gượng cười bật lời cảm thán: “Em đúng là một cô gái mạnh mẽ! Trải qua nhiều chuyện vậy mà vẫn tràn đầy nghị lực!”.
Tịnh Nhiên nhẹ nhàng đáp: “Có thể nói đó là truyền thống của gia đình chúng ta. Thật ra, anh mới là người kiên cường nhất. Chị không biết đâu, vì chữa bệnh, anh đã phải chịu không biết bao khổ sở. Chân anh đã trải qua hai lần phẫu thuật, mỗi lần đều phải nằm bất động trên giường suốt ba tháng. Anh đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm ga trải giường, vậy mà không hề rên rỉ lấy một tiếng”.
Nghe tới đó, trong tim Tư Tồn đột nhiên nhói đau như bị kim đâm. Khổ nạn của anh vẫn chưa hết hay sao? Bây giờ anh còn đau nữa không?
Tịnh Nhiên thở dài: “Đáng tiếc, cơ thể anh tổn thương quá nghiêm trọng, bởi thế đến giờ vẫn không thể đứng dậy được”. Tịnh Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ngay-xuan/115073/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.