Từ cái ngày mà tiểu Minh bị cướp chồng đến nay cũng đã năm ngày rồi. Mọi thứ đều theo một cái quy luật rất đơn giản, sáng tỉnh dậy -> tưới cây -> đi học -> im lặng hết buổi -> về nhà -> chăm hoa -> đọc truyện, lướt web -> đi ngủ......
Mỗi ngày đi đi về về, học cho hết thời cấp 3, lên đại học kiếm bạn trai, kết hôn cùng người trong mộng, cuộc sống mới tốt đẹp làm sao.
Nhưng cô quên mất đây chính là thế giới trong truyện, một cái thế giới mà cô được làm nhân vật nữ phụ độc ác, cùng nữ chủ lên sàn diễn liên tục. Cái mộng ước của cô có vẻ khó làm hơn cô tưởng.
Thôi đó là truyện của ngày mai, hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời, có lẽ cô lên đi càn quét vài quán xem có gì mới không, lâu rồi không đi.
Cầm xẻng nhỏ trên tay cô đứng dậy vươn vai, còn nghe cả tiếng xương mỏi mệt, cô làm vài động tác giãn cơ đơn giản.
"Nguyệt Linh"
Giọng nói trầm ổn lạnh lùng từ sau lưng vang lên. Dạ Nguyệt Linh giật mình thân người vặn lệch một nhịp, cô đau điếng quỳ rạp xuống nền cỏ ôm lưng run lẩy bẩy.
Giọng nói đó lại tiếp tục vang lên.
" Đứng lên".
Người nào đó à, dù anh có muốn thì đứng mà chờ đi tôi hiện tại coi như xương ra đằng xương, gân ra đằng gân, đau đớn tới tận cùng rồi.
" đừng có hù dọa người như vậy chứ, tôi là người yếu tim"
Cô vươn tay ra phía trước như chờ đợi người nào đó hiểu ý mà lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-mot-lam-nu-quan-chung-sao-kho-vay/120344/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.