Hà Thanh Nhu biết cửa đã khóa, nhưng dù sao cũng còn ở trong công ty, cách đó không xa chính là Bộ phận thiết kế, đúng thật là rất khó xử, nàng thoáng nghiêng đầu giữ khoảng cách, môi mỏng của Lâm Nại liền rơi xuống gò má nàng.
"Tôi phải về," Hà Thanh Nhu nói nhỏ, "Làm việc."
"Đã biết." Lâm Nại giơ tay lên xoa nắn vành tai nàng, cúi đầu, thấy cặp chân trắng nõn, thon dài lộ ra như vậy, con ngươi tối sầm, đôi giày cao gót màu vàng nhạt ôm sát mắt cá chân tạo thành một đường cong tinh xảo, tăng thêm một phần phong tình.
Cô kéo người ta đặt lên trên bàn làm việc, trong mắt càng tỏ rõ thêm phần tinh nghịch.
Hà Thanh Nhu hoảng sợ, đánh lên tay cô một cái.
Cái này vừa đúng lúc đúng như suy đoán của đối phương, Lâm Nại đã sớm đoán ra, vững vàng bắt lấy, nắm lên, đặt bên môi.
Trong phòng làm việc, vắng lặng như tờ, rõ ràng phòng làm việc rất rộng rãi, nhưng cảm giác lại thấy còn chật chội hơn cả trong xe. Đầu ngón tay chạm đến một vật ẩm ướt, mềm mại ấp áp quấn quýt lấy, cuộn tròn từng vòng, từng vòng, tựa như cái đêm ở Tây Nam Sơn vậy, cô vùi đầu trên xương quai xanh của nàng, mút lấy, một lần lại một lần, không dừng.
Hà Thanh Nhu dùng sức lùi người lại, nàng cong cong môi, định mắng người này lại phá phách, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, liên tục cắn chặt môi, gương mặt ửng đỏ.
Nàng chính là da mặt mỏng, mỗi lần bị Lâm Nại trêu đùa, khí thế cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-mat-ngot/1768075/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.