Hà ba, Hà Kiệt thấy nàng cười, nhìn nhau, ngay lập tức, cả bầu không khí đều ấm áp như nắng ấm.
"Thanh Nhu gần đây làm gì?" Hà ba uống một hớp nước, cười khanh khách hỏi nàng.
"Đang làm một hạng mục về triển lãm xe," Hà Thanh Nhu trả lời, "Dưới nhà sao rồi ạ?"
"Vừa hái một đợt trà, phần còn lại sau chuyến này về hái tiếp." Hà ba nói, hái trà chọn mùa xuân là tốt nhất, mùa xuân hái trà Mao Tiêm (MaoJian) thuần chất, thứ hai là mùa hạ, trà mùa hạ vị hơi chát đắng, mặc dù trong nhà chỉ có ông cùng Tạ Hồng Linh hái trà, nhưng chỉ có một mảnh đất, thời gian khá thong thả.
"Chị thích trà xuân, trong nhà vẫn còn một ít, đều mang hết lên đây cho chị." Hà Kiệt nói tiếp, "Lá trà năm nay đặc biệt bán chạy, cơ bản là chưa kịp hái xuống thì đã có người tới mua."
Một mảnh đất, miễn cưỡng cũng đủ nuôi sống gia đình qua ngày, mấy năm về trước, khi nền kinh tế bị trì trệ, hầu như đều bán tháo, cũng chỉ có hai năm gần đây mới ổn định hơn. Hiện nay Hà gia chỉ là một hộ sản xuất nhỏ, không có người mua cố định, trà xuân, trà hạ bán chạy, sang mùa thu, mùa đông lá trà già, bình thường đều không dùng để pha trà uống, chỉ có thể bán giá thấp cho công ty sát vách núi chế biến thành trà uống liền.
"Tiểu Kiệt, học phí đủ chứ ạ?" Hà Thanh Nhu hơi gật đầu, tắt di động, để lại vào trong túi.
Từ khi nàng đi làm, mỗi tháng đều sẽ gửi chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-mat-ngot/1768073/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.