Nhà của Từ Lâm ở thành phố kế bên, đáng lẽ chỉ mất khoảng một giờ đồng hồ nếu đi tàu cao tốc từ thành phố An Minh, nhưng vì hai chị em cô ngồi xe khách đường dài từ thị trấn nên tốn chừng hơn bốn tiếng. Lộ Chi Phán ngủ thiếp đi trên xe, đến nơi, cô mở mắt ra đã là đầu giờ chiều, ánh nắng không biết từ khi nào xuất hiện, khiến cái lạnh được xua tan phần nào. Lộ Chi Phán muốn mua thứ gì đó làm quà cho con gái của Từ Lâm nhưng bị Từ Lâm gạt phăng đi. Tuy vậy, cô vẫn cương quyết mua một chiếc váy mùa đông cho cháu gái. Trẻ con đứa nào cũng thích quà, dù là bộ quần áo mới, vài cái bánh, hay món đồ chơi,... đều có thể khiến chúng mừng rỡ. Lộ Chi Phán hoàn toàn hiểu điều đó, chỉ cần nhìn Thành Húc là biết. Cô đứng ở khu bày bán quần áo trẻ em hồi lâu, người bán hàng cho rằng cô đang chú ý đến những chiếc váy mùa hè bán hạ giá cuối vụ, bèn đon đả ra giới thiệu. Lộ Chi Phán lắc đầu, cô chỉ đột nhiên nhớ đến lần cuối cùng Giang Thiệu Minh đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Khi ấy, cô cũng đứng trước quầy trang phục trẻ em như thế này, anh đã nói gì nhỉ?
"Không cần ám chỉ cho anh thấy em đang muốn có một đứa con gái đâu!"
Mỗi câu mỗi từ trong kí ức vẫn còn rõ ràng như thế, vậy mà hôm nay như đang cách xa muôn trùng. Liệu rằng lúc này anh có đang nhớ đến cô? Cô ra đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ma-anh-khong-biet/2289686/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.