- Thật vô lí, sao tôi phải dọn dẹp trò nghịch phá của cậu chứ - Chanyeol bực dọc la lên, đôi tay đẩy cái giẻ lau ma sát mạnh trên những mảng sàn đầy hình vẽ trắng. Đợi mãi vẫn không thấy tiếng trả lời mà chỉ nghe tiếng huýt sáo trong trẻo, anh dừng lau, ngẩng mặt lên nhìn dáng người nhỏ bé đang loay hoay viết vẽ.
- Này.
Vẫn không có tiếng trả lời, Chanyeol đứng lên, anh cau có:
- Này nhóc, định làm gì thế hả?
- Em tên Baekhyun chứ không phải "này nhóc" - Cậu ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt híp lại, miện toe toét cười, nói tiếp - Nhìn này, Chanyeol. Anh thích những thứ này đúng không?
Chanyeol xám mặt lại, vươn tay giật lấy viên phấn trằng dài mà Baekhyun đang cầm, anh chống nạnh nói lớn, giọng đầy vẻ trách mắng:
- Đã bảo thôi đi mà. Đúng là ngốc. Không phải tôi đã nói cậu là tôi ghét trẻ con à? Cậu có biết phân biệt đúng sai khôn hả?
- Nhưng mà Chanyeol… - đôi mắt của Baekhyun khẽ nhíu lại, cậu sợ hãi nhìn anh, đôi mắt bắt đầu ngấn nước.
- Và đừng có gọi tôi như thế nữa - Anh cắt ngang tiếng nói của cậu, xoay mặt đi, lẩm bẩm - Hừ. Sao mình phải chịu đựng một thằng nhóc không quen biết thế này nhỉ?
- ANH BIẾT EM MÀ - Baekhyun thét lên rồi bật khóc, đôi vai nhỏ run lên theo tiếng nấc của cậu - Anh không muốn chơi với em sao? Em vẽ vì anh mà…
- Lại nữa rồi… thật lộn xộn…
- Hu hu hu - Baekhyun khóc lớn hơn,, tay không nừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ki-la/25968/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.