Tiêu Tiêu chửi thề một câu trong lòng, không thèm nhìn Cố Minh Sâm một cái, nói: "Kỳ quái, đây là nhà Tiểu Vãn, sao anh lại có chìa khóa?"
Ôn Vãn buồn bực, nhưng hiển nhiên Cố Minh Sâm không muốn trả lời.
Anh ta không để ý đến Tiêu Tiêu, trực tiếp đi tới ném đồ trong tay tới trong ngực Ôn Vãn, mang dáng vẻ lạnh lẽo: "Thỏa thuận li hôn tôi đã xem qua, không có vấn đề."
Ôn Vãn cho rằng anh đã ký rồi, đang chuẩn bị mở túi giấy, bỗng nhiên nghe anh ta nói: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát."
Sau khi Tiêu Tiêu nghe xong lời này,ngay lập tức nhảy lên. Vóc dáng của cô thấp, so với Cố Minh Sâm lùn hơn không ít, cố kiễng chân: "Có cái gì sợ người khác nghe thấy sao?"
Mặt Cố Minh Sâm không thay đổi liếc nhìn cô một cái: "Có muốn tôi giúp cô đi ra ngoài?"
Từ trước đến giờ, người đàn ông này không có phong độ, giờ phút này cả người càng thêm tối tăm kinh người. Tiêu Tiêu cũng không sợ anh ta, ưỡn thẳng lưng, trợn mắt khiêu khích nhìn lại: "Cũng không phải là đánh phụ nữ, Cố Minh Sâm anh có chuyện gì không làm được."
Trong nháy mắt, con mắt Cố Minh Sâm tối mấy phần, bàn tay xuôi ở bên người từ từ nắm chặt thành quyền.
Trước kia, hai người này không hợp nhau, mỗi lần gặp nhau luôn luôn ồn ào. Tiêu Tiêu không chào đón Cố Minh Sâm, Cố Minh Sâm thì càng không cần phải nói, chỉ cần là người có liên quan đến Ôn Vãn anh ta đều ghét.
Ôn Vãn kéo cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/185848/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.