Có một lần Hạ Uyên không tới đón Tiêu Tiêu khi hết giờ làm, chợt hôm nay tới rất sớm. Cách giờ tan làm còn một khoảng thời gian, cô nhận điện thoại đi xuống lầu, xa xa thấy anh ngồi ở trong xe, cánh tay đặt trên cửa sổ, giữa hai lông mày tràn đầy ưu sầu.
“Làm sao đột nhiên lại tới đây?”
Cảm giác hai người nói chuyện càng ngày càng giống với đôi vợ chồng già, rất nhanh Hạ Uyên liền thu lại cảm xúc, lộ ra nụ cười ôn hòa, lập tức mở cửa xe đi xuống, vòng qua sườn xe, đứng ở trước mặt cô mới nói: “Thời gian rảnh buổi chiều có thể dành cho anh không?”
Tiêu Tiêu dừng một chút, cũng không hỏi lý do, vui vẻ gật đầu.
Hạ Uyên lái xe đưa cô lên núi, đó là một tòa Tự Miếu lớn nhất ở Thanh châu. Trước kia lúc tình yêu của hai người còn tha thiết cũng có tới đây một lần, Tiêu Tiêu trả lại cho anh bùa bình an, bây giờ còn để ở trong xe.
Sắc xuân tràn đầy, trong rừng xanh có chim nhỏ hát vang, khắp nơi đều là cảnh tượng bừng bừng sức sống. Hai người vào điện dâng hương dập đầu, vẻ mặt Hạ Uyên thành kính mà nặng nề, người đàn ông tuấn tú lặng yên quỳ ở nơi đó, lông mi khẽ rũ xuống, khóe môi mím rất chặt.
Tiêu Tiêu nhìn anh một cái, lại ngẩng đầu nhìn thần Phật trang nghiêm, đáy lòng âm thầm cầu nguyện.
Lúc Hạ Uyên mở mắt, cầm lấy ống xin sâm đi lại, Tiêu Tiêu thấy anh đi tìm thầy giải sâm, biết điều tránh được.
Chợt ngoài điện có vài nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/1489181/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.