Tiêu Tiêu trở về nghe được không ít chuyện linh tinh, thân phận lúc này của Hạ Uyên mới được làm sang tỏ, tất cả mọi người đều nhỏ giọng bàn bạc ở sau lưng.
Cô cố ý không thèm nghĩ nữa, thật ra mỗi một chữ một câu đều nghe được rất rõ.
“Nói như vậy thì Tiêu tổng giám có biết không?”
“Biết rõ, nhưng mà vất vả lắm mới câu được con rùa vàng, làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác được, cậu xem cô ta cũng lớn tuổi rồi.”
“Nhưng không ghê tởm sao? Bình thường thấy Hạ tổng giám rất đứng đắn, lại có thể cùng mẹ kế của mình…….”
“Loại nhà giàu có gia thế, cậu còn hi vọng là sẽ sạch sẽ sao? Tôi muốn nói, đàn ông vụ trộm lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai. Mẹ kế cũng là người có thân phận, còn là người từng ở trong làng giải trí, bây giờ lại không có chồng, phụ nữ như vậy thật sự có thể chịu được nhàm chán.”
“Chậc, Tiêu tổng giám cũng quá đáng thương rồi.”
“Đáng thương cái gì? Không nói chính xác nhưng người ta cũng chỉ để ý đến tiền, huống chi dáng vẻ Hạ Uyên không tệ, nhắm một mắt mở một mắt ——”
Âm thanh tiếng giày cao gót “lộc cộc” xa dần, Tiêu Tiêu ở trong phòng rửa tay nửa ngày không bước ra.
Trên đời có rất nhiều chuyện kỳ lạ, rõ ràng có một số việc người trong cuộc cũng không để ý tới, mà người khác có thể nói tới rất sống động. Nếu nói trong lòng không có chút nổi sóng là giả, nhưng kể từ khi bắt đầu đã tha thứ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/1489178/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.