“Chết, đã chết?”
Sau khi sững sờ qua đi, A Tước chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra lối suy nghĩ của người phụ này vẫn không đuổi kịp tiết tấu của anh, khó trách những lời đáp lại đều kì kỳ quái quái. Nhưng mà anh ta cũng không cười, bởi vì những thứ này đủ để nhìn ra Ôn Vãn để ý Hạ Trầm bao nhiêu, thậm chí còn cảm thấy bộ dáng ngốc nghếch của người phụ nữ này cũng rất đáng yêu.
Anh ta ho khan một tiếng, vô cùng cẩn thận nói: “Anh ba sẽ không chết, bác sĩ Ôn cô suy nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy thì vì cái gì mà ngay cả điện thoại anh ấy cũng không gọi cho tôi?” Thậm chí bên trong câu nói này còn lộ ra một chút uất ức.
A Tước khẽ nhếch môi mỏng, bộ dáng kia giống như là Ôn Vãn lấy cái gì ra bức bách cũng sẽ liều mạng không chịu khuất phục. Cô hung hăng lườm anh ta, đã vậy người đàn ông xưa nay chất phác này còn thông thạo né sang chuyện khác: “Không phải cô muốn đi gặp Lâm phu nhân đó sao, đồ đạc tôi đều chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.”
“......”
“Anh ba nói, cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu, tôi đưa đồ xong thì sẽ rời đi, không quấy rầy các người.”
Tư thái muốn đi gặp mẹ vợ ấy làm cho Ôn Vãn càng không thể nói gì thêm, mọi người không ở nơi này, qua tặng đồ để làm chi? Dùng sức đè lại gân xanh sắp đứt trên trán, cô nhẫn nại nói: “Vậy anh nói cho tôi số điện thoại của anh ấy, tôi tự mình gọi tới.”
A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/1489154/chuong-75-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.