Ôn Vãn nghi ngờ liếc nhìn Hạ Trầm, trên mặt Hạ Trầm dĩ nhiên là không nhìn ra bất kỳ manh mối nào , chỉ là đôi mắt nhìn nhau. Giây lát, cuối cùng cô lấy dũng khí, nghiêm túc nhìn anh: "Nếu như mà em hỏi anh, thì lời nói của anh đều là thật?" Người đàn ông này trầm ngâm, mỉm cười, chậm rãi gật đầu một cái: "Bảo đảm với em mỗi chữ đều là thật ." Ôn Vãn khẽ cắn môi, xoay người nhìn thẳng anh, mở miệng hỏi chuyện của Ngô Địch. Cô suy nghĩ vẫn là muốn nghe Hạ Trầm giải thích một chút, mặc kệ chân tướng như thế nào. Hạ Trầm cũng rất thẳng thắn thừa nhận, không chút do dự nào: "Quả thật là có, nhưng công ty là của Hạ gia, lúc trước anh chưa nắm quyền nên nó không phải là của anh.” Khi anh nói, cảm giác của anh có chút khổ sở, bất đắc dĩ. Giống như chuyện này không phải do anh làm thật. Anh hết sức thành khẩn, muốn chịu trách nhiệm chuyện này, làm cho Ôn vãn cũng muốn tin. Mỗi lần cùng Hạ Trầm nói chuyện, Ôn Vãn đều cảm thấy mình rối loạn. "Anh đã khai trừ tất cả những người này, giao cho cảnh sát điều tra, nhưng chuyện này còn có chút rắc rối, lúc này mới bị cố ý lừa gạt tiếp. Anh đã bồi thường cho người nhà của nữ minh tinh đó." Hạ Trầm nói chân thành, sau đó an tĩnh nhìn cô, tựa hồ đang đợi côphản ứng. Ngược lại Ôn Vãn không nói một lời nào, đứng ở góc độ của Cố Minh Sâm hẳn là rất hậnHạ Trầm, nhưng nếu như Hạ Trầm chỉ bị liên quan một chút, như vậy cô cũng không nên giữ trong lòng chuyện này. Hạ Trầm dắt cô lên lầu, chuẩn bị dẫn cô đi thăm gian phòng của mình, giống như vô ýcòn nói: "Nghe nói hôm nay em gặp Hạ Uyên rồi hả ?" Vừa"Nghe nói" , Ôn Vãn cũng không hỏi anh tại sao lai biết.Người đàn ông này làm sao sẽ"Nghe nói" nhiều chuyện như vậy, chỉ là đáp qua loa: "Anh ấy bị thương nhẹ, em đưa anh ấy đi bệnh viện." "Anh ta không nói với em cái gì chứ?" Hạ Trầm nói lời này thì đã đẩy Ôn Vãn ra cửa phòng, một cơn gió lùa thổi quét qua mặt , Hạ Trầm đứng ở trên lầu nhàn nhạt hút thuốc, mùi thuốc xông vào mũi cô. Ôn Vãn nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nói: "Nói về chuyện anh cả và chị dâu của anh." Hạ Trầm không biểu hiện gì quay đầu lại, vẫn như cũ trầm tĩnh lạnh nhạt, giống như là đang nghe chuyện tình, cực kỳ tỉnh táo"Ừ" một tiếng coi như là đáp lại. Ôn Vãn siết chặt tay, thuận thế liền bật thốt lên: "Nghe nói chuyện tình của họ rất cảm động." "Tất cả tình yêu trên thế gian không có gì khác nhau cả." Hạ Trầm thuận miệng đáp một câu, Ôn Vãn không phát hiện vẻ mặt của anh không có gì là không đúng. Hạ Trầm không có ý định nhiều lời, kéo cô vào sát vách: "Phòng đọc sách." - Hạ Trầm chuẩn bị cho cô một thư phòng riêng kết nối với phòng ngủ, ga giường, màn cửa sổ, cách bố trí đều theo sở thích của cô, ngay cả trên giásách cũng đều có liên quan đến chuyên ngành của cô, cho thấy rất dụng tâm. Tâm tình Ôn Vãn phức tạp quay đầu lại nhìn anh một cái: "Cám ơn." Hạ Trầm chỉ cười không nói, lại dẫn cô đi phòng quần áo. Lúc trước Ôn Vãn kết hôn với Cố Minh Sâm hai năm, nhưng vẫn không có ở cùng một chỗ, cô lại thuê lạinhà trọ diện tích cũng không lớn,lần đầu tiên cô có phòng quần áo thuộc về riêng mình. Có quần áo mùa đông kiểu mới nhất, còn có những trang sức, túi xách quý giá đập vào thị giác của cô để cho tim cô đập loạn, nhưng đầu óc lại càng tỉnh táo. Hai người chỉ mới không gặp một ngày, nhưng Hạ Trầm giống như nóng lòng mở khóa cửa, kéo cô vào trong. Ở cùng nhau là muốn hiểu rõ đối phương hơn, nhưng tại sao anh lại dụng tâm như vậy, Ôn Vãn cảm thấy kỳ quái. Hạ Trầm là người có địa vị lại lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không đối với mỗi cô gái dụng tâm như vậy, giả thuyết Hạ Trầm yêu cô khó có thể tự kềm chế, vậy thì càng thêm là trò đùa. Hạ Trầm trong mắt cô có chút khiếp sợ, từ phía sau ôm cô, nhỏ giọng hỏimột câu: "Thích không?" Ôn Vãn nặng nề gật đầu: "Thật ra thì không cần như vậy, những thứ đồ này em dùng đến rất ít, hơn nữa nếu thích, em sẽ tự mình mua." Hạ Trầm quay mặt cô lại, khẽ chau mày: "Anh làm sai?" Ôn Vãn xem bộ dạng nghiêm túc của anh liền muốn cười: "Không phải, chỉ là ——" "Đó chính là làm đúng, đúng rồi nên có phần thưởng." Anh nói rồi ở môi cô hônxuống, hai tay của anh theo hướng cô, bò lên trên, nhẹ nhàng ở cô áo len xoa xoa đầy đặn của cô. Ôn Vãn giơ tay lên đẩy anh: "Ăn cơm." Hạ Trầm ở bêntràn ra một tiếng cười nhẹ: "Thử tủ một chút xem có bền hay không" Ôn Vãn nghe không hiểu ý của anh, liền bị anh ôm nửa người dưới đặt trên bàn trang điểm. Hai người hai tầm mắt giao nhau, nhìn đáy mắt khát vọng của anh cô đã hiểu. Ôn Vãn bị anh đè ở trên gương làm một lần, kỹ thuật Hạ Trầm rất tốt, cô muốn kháng cự nhưng cũng đành khuất phục dưới tay anh . Tấm gương phản chiếu hình ảnh của hai người làm Ôn Vãn hơi xấu hổ, mặt cũng hồng lên,cô không khỏi tránh né ánh mắt của anh đang nhìn cô chăm chú. Anh mất hứng, nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thấy là ai đang “yêu” cô: "Thẹn thùng cái gì?" Ôn Vãn bị anh đụng lúc đang nói làm cô phát ra tiếng yêu mị, cô càng có dũng khí đối mặt anh cũng như đang nhìn chính mình trong gương, cô bóp chặt vòng eo mạnh mẽ của anh, nhỏ giọng hừ hừ: "Da mặt em không dày bằng da mặt anh." Hạ Trầm nhẹ nhàng cười, hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai cô, không nhịn được cô rụt cổ lại, anh nói: "Da mặt anh không dày, làm sao em thoải mái?" Chờ đến khirốt cuộc có thể ăn cơm, thì cơ hồ đôi chânÔn Vãn đã mềm nhũn, khi bước xuống cầu thang phải để cho Hạ Trầm dìu đi. - Hạ Đình Diễn không xuống lầu ăn cơm, hình nhưHạ Trầm cũng đã quen như vậy. Hai người mới vừa vặn ngồi xuống, trên lầu liền truyền tiếng đồ vật rơi xuống đất rất to, tiếp theo là âm thanh vỡ của đồ sứ, Hạ Trầm giống như là không nghe thấy, mí mắt cũng không buồn nhúc nhích, trực tiếp phân phó quản gia: "Không ai được đem cơm lên lầu, đói tự khắc sẽ xuống." Quản gia khó xử: "Cậu ấy đang tuổi trưởng thành, nhanh đói bụng lắm." Hạ Trầm giương mắt nhìn ông, quản gia lập tức cúi đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe lời." Ôn Vãn không ngờ Hạ Trầm nghiêm khắc như vậy, hơn nữa tối nay cảm xúc Hạ Đình Diễn hơi lạ, có chút mất khống chế khi gặp Hạ Trầm, tựa như lúc ở bệnh viện lần đầu tiên gặp Hạ Trầm. Còn nữa, Hạ Trầm không quan tâm, giam lỏng cậu ấy, sẽ chỉ làm cậu ấy càng ngày càng nóng nảy dễ giận, Ôn Vãn có chút lo lắng. Cô nghĩ đứng dậy, ai biết ý định này lập tức bị Hạ Trầm đập tan, lạnh mặt nói chuyện với cô: "Em cũng vậy, nếu lén mang đồ ăn lên cho nó, ngày mai chuẩn bị cùng nhau đói." "Cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, em đi xem một chút." Đối với lời giải thích của cô, Hạ Trầm chỉ lạnh nhạt nói: "Lúc anh bằng tuổi nó, cũng đâu có ai chìu chuộng anh." Ôn Vãn sững sờ, lập tức nhớ tới lời Tiêu Tiêu, Hạ Trầm là con riêng, cho nên. . . . . . Hạ Trầm nhìn cô ngẩn người, tiếp lời: "Đình diễn khi còn bé hiểu chuyện, sau lại xảy ra chuyện kia mới biến thành như vậy, tính khí thất thường,nó cũng chỉ muốn thông qua cách này để người khác chú ý thôi." Anh trầm ngâm chốc lát, nói: "Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh." Động tác của Ôn Vãn ngừng lại. Cô nhớ tới mình vừa mới vào nhà là lúc Hạ Đình Diễn đang xem 《 thế giới động vật 》, lúc ấy trên ti vi chiếu cảnh con nai mẹ đang cho con bú sữa. Hạ Trầm chỉ chỉ chỗ ngồi của cô: "Bây giờ em đi lên, nó sẽ càng ầm ĩ hơn." Anh lại bổ sung thêm một câu: "Để anh đi." Hạ Trầm cũng không có ăn bao nhiêu liền đứng dậy lên lầu, Ôn Vãn phát hiện thật ra trong lòng người đàn ông này vẫn quan tâm Hạ Đình Diễn , bởi vì khi anh ăn cơm chân mày của anh luôn nhíu lại, tiếng vang trên lầu càng lớn, sắc mặt của anh càng khó nhìn hơn. Ôn Vãn dỏng tai lên lầu,động tĩnh trên lầu ngày càng lớn hơn, Hạ Trầm nói gì cô không nghe được, chỉ nghe thấy tiếng đập vỡ. Cô có chút không yên lòng, nghĩ đến hai người như nước với lửa, ném chiếc đũa xuống, lên lầu. Vừa mới đến giữa cửa, liền nghe được tiếng Hạ Đình Diễn: "Tôi không tin anh, mẹ tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh." Ôn Vãn ngẩn ra, bước chân trong nháy mắt liền dừng lại. Nhịp tim cô có chút nhanh, không biết có nên đi tiếp không hay quay đầu lại, chân cô cứng .lại, muốn đi nhưng không hiểu sao lại không đi được, Xuyên quakhe cửa, có thể nhìn bóng dáng cao lớn của Hạ Trầm an tĩnh đứng ở cửa. Anh đưa lưng về phía Ôn Vãn, Ôn Vãn không nhìn thấy biểu cảm của anh trong giờ phút này, chỉ nghe được anh khàn khàngiọng nói: "Không cần tha thứ, tôi không có làm chuyện gì sai. Mẹ cậu sẽ trở về, cậu chỉ cần ở đây đợi thôi." - Ôn Vãn băng bó cho Hạ Đình Diễn, cả quá trình cậu nhóc này không nói gì. Ôn Vãn thử hỏi cậu, ngay cả nhìn cô cậu cũng không thèm nhìn, cúi thấp đầu mím chặt môi. Thật ra thì trước đây cậu nhóc này đã tin tưởng Ôn Vãn, đối với cô lời nói cũng dần dần nhiều hơn, chỉ tại quan hệ của cô với Hạ Trầm, mà một chữ cậu cũng không nói. Ôn Vãn nhìn quanh gian phòng đã chẳng còn gì sau cuộc điên cuồng vừa rồi, trong lòng hơi chua chua, lúc đứng dậy không nhịn được khuyên một câu: "Hiện tại cậu không có năng lực phản kháng, nên đối xử tử tế với bản thân mình, mẹ cậu cũng không muốn nhìn thấy cậu sống như vậy. Hạ Đình Diễn nghe vậy, chân mày giật giật. Ôn Vãn không nói tiếp, thu thập hòm thuốc rời đi, trước khi đi lấy một bịch sữa tươi đặt trên tủ. Ra cửa lại không thấy Hạ Trầm, quản gia đột ngột gặp cô chỉ chỉ trên lầu lo lắng, lại không yên tâm dặn dò cô: "Tiên sinh không thích người ra vào tùy ý, Ôn tiểu thư hãy nhớ." Ôn Vãn như có điều suy nghĩ nhìn phòng trên lầu, nhẹ nhàng gật đầu. Cô không phải là người tò mò, nhưng đoán được mấy phần. Tới tòa nhàcăn nhà rộng lớn, đến khi Ôn Vãn đi ngủ cũng không thấy Hạ Trầm ra ngoài. Cô nằm ở trên giường nhìn trần nhà ngẩn người, một lúc nghĩ Hạ Trầm, một lúc lại nghĩ đến Hạ Đình Diễn, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất rồi. Nửa đêm cảm thấy có người hôn mình, sau đó mở mắt, dưới ánh trăng mơ hồ cô thấy một đôi mắt quen thuộc. Hạ Trầm chống cánh nhìn cô, từ từ đắm chìm trong thân thể cô.. Trong màn đêm yên tĩnh bọn họ sưởi ấm cho nhau, Hạ Trầm rất an tĩnh, một chút lưu manh cũng không thấy. Chờ tất cả kết thúc, anh ôm cô, tỉ mỉ lau mồ hôi cho cô. Ôn Vãn không nhịn được hỏi anh: "Tâm tình không tốt?" Hạ Trầm không nói chuyện, chỉ là hôn cổ cô, ôm cô rất chặt. Không biết Hạ Trầm nói gì với Hạ Đình Diễn, mà cậu nhóc kia đàng hoàng hơn, ít ra khỏi phòng, phần lớn thời gian đều ngẩn người. Có lúc Ôn Vãn cùng cậu nói chuyện phiếm, cậu có hứng thú sẽ đáp một câu, mất hứng thì trầm mặc. Giấc ngủ ngày càng tệ, một đứa trẻ 16 tuổi, cơ hồ hoàn toàn lệ thuộc vào thuốc ngủ mới ngủ được. Thỉnh thoảng ban đêm tỉnh giấc thét lên, nhưng người trong nhà cũng đã quen rồi, sang ngày mai vẫn như cũ tất cả đều như thường, Ôn Vãn rốt cuộc không nhịn được hỏi anh: "Nhớ mẹ?” Một đứa trẻ, gặp phải cảnh này, không mất khống chế mới là lạ. Hạ Đình Diễn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, đáp án lại làm cho Ôn Vãn ngoài ý muốn: "Tôi không nghĩ bà ấy sẽ trở về." - Cuộc sống ở chung bắt đầu như thế, trừ ngày thứ nhất Hạ Đình Diễn gây ra chuyện, thìÔn Vãn với Hạ Trầm chung sống cũng không tệ lắm. Kể từ khi ở chung một chỗ, Ôn Vãn càng hiểu rõ hơn về Hạ Trầm . Đầu tiên anh làm việc điên cuồng, thời gian anh ở nhà rất ít, có lúc Ôn Vãn ngủ, mơ mơ màng màng còn có thể nghe được tiếng mở cửa phòng sát vách—— Hạ Trầm luôn tăng ca đến nửa đêm mới trở về. Đại khái ban đầu anh biết như vậy, sợ về muộn đánh thức cô. Quả thật anh là người rất tinh tế. Bọn họ đã trải qua cái tuổi anh anh em em,theo đuổi một tình yêu khắc cốt ghi tâm, oanh oanh liệt liệt, nên chỉ muốn sống bình yên, cũng sẽ không bởi vì đối phương quá bận rộn mà tức giận khó chịu. Dĩ nhiên, Hạ Trầm quá bận rộn đi nữa cũng sẽ dành ít thời gian cùng cô ăn cơm. Hôm nay Hạ Trầm phái A Tước đến đón cô đi tắmsuối nước nóng, Ôn Vãn phát hiện chỗ ngồi phía sau có một cô bé xấp xỉ Hạ Đình Diễn rất đán yêu, chỉ là không thường cười. Tiểu nha đầu này nhìn cô bằng ánh mắt không thiện cảm, cô chủ động chào hỏi: “Hai”. Tiểu nha đầu không nói lời nào, A Tước từ kính chiếu hậu liếc nnha đầu một cái: “ Gọi người”. Giọng của A Tước bình thường, mà nha đầu này có chút ngẩn người, lúc này mới giương mắt nhìn Ôn Vãn một chút, bộ dạng không tình nguyện, nhưng là trong giọng nói có mấy phần thỏa hiệp: "Chào chị" Ôn Vãn lúng túng gật đầu, đây chính là bạn gái trong truyền thuyết của A Tước. Trên đường đi tiểu nha đầu chỉ lo chơi điện thoại di động, A Tước lại càng không nói gì, Ôn Vãn nhàm chán, liền bắt đầu hứng thú với cô bé bên cạnh: "Em bao nhiêu tuổi rồi?" d.d.lq.d Tiểu nha đầu nhíu chặt lông mày,đôi lông mi như hai cây quạt hương bồ nhỏ khẽ động đậy, đôi môi khẽ mấp máy: "17." Quả nhiên xấp xỉ Hạ Đình Diễn, không khác nhiều lắm, Ôn Vãn còn muốn nói chút gì, tiểu nha đầu liền mặt không thay đổi ngẩng đầu lên: "Chị à, tâm tình tôi không tốt lắm, không muốn nói chuyện. Cô hỏi tôi, tôi sẽ cảm thấy khó chịu, thành ra tôi sẽ không lễ phép, Phùng Tước sẽ tức giận." Ôn Vãn giương mắt nhìn A Tước, sắc mặt A Tước gần như xanh mét. A Tước nghiêm mặt, chỉ lạnh lẽo kêu một tiếng: "Bái Bái." Bái Bái chu mỏ, lại vẫn cười ngọt ngào: "Thật xin lỗi, lại quên gọi là bố rồi, áp lực học tập, trí nhớ không được tốt, xin bố tha thứ." Ôn Vãn cảm thấy có chỗ quái quái , nhưng không biết quái chỗ nào, chỉ trong lòng cảm thán tiểu nha đầu này rất khó đối phó. Thật ra cô muốn hỏi cô bé này như thế nào lại được Phùng Tước thu nuôi, Không phải A Tước chưa kết hôn sao? Theo lý thuyết luật pháp cũng không cho phép. Không khí quái dị vẫn được duy trì cho đến khi đến hội quán, A Tướcmới hướng Ôn Vãn nói: "Tôi với Hạ tiên sinh lên lầu bàn chuyện, Bái Bái với cô ở đây đợi, chắc cô không lạ nơi này." Bái Bái đeo tai nghe, cũng không biết có nghe được lời A Tước nói không. Chờ A Tước đi, Bái Bái mới không nhịn được gạt ống tai nghe ném vào trong túi đeo lưng, hướng Ôn Vãn nói: "Đi thôi, người đàn ông này không có ở đây, chúng ta đi tìm cái khác chơi." ". . . . . ." Tình hình này là sao đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]