Mợ lại bắt đầu trợn mắt, âm thanh cực cao: "Qua hết năm không phải 18 rồi sao? Hơn nữa, tiểu Vãn làm việc ở bệnh viện, xem thử sắp xếp công việc y tá cho Lâm Lâm.”
Lần này Ôn Vãn không nhịn nổi nữa, cô khó xử liếc nhìn mợ: "Y tá. . . . . . Phải có bằng cấp."
Mặt của mợ lập tức liền đen: "Tiểu vãn, con chỉ có một người thân là cậu. Con nhớ cho rõ, năm ấy khi sinh Lâm Lâm, nếu không phải ta tiết kiệm tiền cho con ăn mặc, học hành, tạo điều kiện cho con, thì nhất định so với hiện tại Lâm Lâm thông minh hơn nhiều, không như bây giờ.”
Ôn Vãn cúi đầu, lòng bàn tay cuộn chặt lại, móng tay bấm vào da thịt, rất đau.Cô khôngmở miệng phản bác mợ, mặc dù sự thật không giống như bà nói, nhưng ban đầu là cậu đã nuôi dưỡng cô là sự thật, nếu như cô hơn thua với bà ấy, thì người cuối cùng khổ sở cũng chính là cậu. d.d.l.q.d
Ôn Vãn mở miệng cắt đứt hai người đang cãi vả, nói: "Để con xem một chút trong bệnh viện có công việc gì thích hợp với Lâm Lâm không, y tá thì không được, cậu mợ cũng biết bệnh viện con đang làm rồi đấy, sợ Lâm Lâm không làm được”.
Sắc mặt của bà lúc này mới không đen nữa, liền lôi kéo không để cho cô đi: "Để mợ nấu đồ ăn ngon cho con, lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau.”
Ôn Vãn nhìn bóng lưng bà vui mừng hớn hở đi vào phòng bếp ,lặng lẽ thở dài.
Quả nhiên giữa người và người trừ lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/1489105/chuong-28-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.