Đầu tiên Ôn Vãn bị Hạ Trầm bỗng nhiên xuất hiện làm cho sợ hết hồn, tiếp đó lại bị anh không phong độ chút nào mắng cho ngớ ngẩn, bình thường người đàn ông này giống hồ ly, tức giận cũng là cười .
Cô hơi nhíu nâng chân mày, khắc chế cảm giác khác thường chợt nổi lên trong lòng, nghi ngờ nhìn anh: "Làm sao anh lại ở nơi này?"
Trước cũng không quay đầu lại đã đi mất, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện. . . . . . Hơn nữa một câu điên khùng mới vừa rồi, hiển nhiên không biết anh đã đợi bao lâu, ít nhất từ lúc cô ra khỏi cửa Cố Gia vẫn bí mật quan sát cô.
Đối với vấn đề này Hạ Trầm không quẫn bách chút nào, ngược lại là một đôi con ngươi hẹp dài thản nhiên mà trực tiếp nhìn cô, có tư vị chê cười: "Ôn chuyện với chồng trước, vui đến quên cả trời đất đến quên cả Đình Diễn."
Lúc này, Ôn Vãn mới đột nhiên nhớ lại ước định trước đi xem Hạ Đình Diễn, trong lòng không khỏi có chút xin lỗi, lúc nhìn lại Hạ Trầm thậm đã chí quên so đo chuyện hai người lúc trước: "Thật xin lỗi, hiện tại tôi đi theo anh."
Cô mở cửa lên xe, thắt chặt dây an toàn, nhưng người đàn ông bên cạnh thủy chung không có động tĩnh, nhìn kỹ phát hiện không biết anh nhìn về phía nào trong kính chiếu hậu.
"Thế nào?" Ôn Vãn cũng dọc theo ánh mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy rừng cây tùng ven đường đen nhánh tươi tốt, ở ánh hoàng hôn đung đưa âm trầm, trên đường trống rỗng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/1489099/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.