Ngày thứ hai, Ôn Vãn không đi làm, ngoài ý muốn phát sốt sốt đến 39 độ, thân thể cô vốn rất tốt, quanh năm suốt tháng cũng sẽ không sinh bệnh mấy lần. Khi còn bé, lần lượt cảnh cáo mình, ngàn vạn lần không thể bị bệnh, cô cũng không có tư cách bị bệnh, sẽ không có người canh giữ ở trước giường chăm sóc cô cả đêm giống như ba như vậy .
Thế nhưng lần này lại sốt rất lợi hại, mơ mơ màng màng tỉnh nhiều lần lại ngủ mất, bên tai có thể nghe được tiếng điện thoại di động vẫn vang, nhưng mí mắt không mở ra được, sau lại có chút ý thức, mới miễn cưỡng chống thân thể như nhũn ra gọi điện thoại xin nghỉ.
Ôn Vãn mình tìm thuốc hạ sốt, lại gửi tin nhắn cho Tiêu Tiêu. Buổi trưa vừa qua giờ tan việc một chút nha đầu kia liền hùng hùng hổ hổ chạy đến: "Chuyện gì xảy ra, nghiêm trọng không? Đi bệnh viện xem một chút."
Ôn Vãn nằm ở trên giường, dáng vẻ không còn hơi sức, đôi môi khô cũng có chút lột da rồi, vẫn lắc đầu một cái nói: "Mình chính là bác sĩ, đi bệnh viện cái gì."
Tiêu Tiêu liếc mắt, lúc này mới rãnh rỗi cởi ra áo khoác trên người: "Vậy có thể giống sao? Bây giờ, cậu đang phát sốt."
Vừa nhìn Ôn Vãn chính là không có tinh lực nói chuyện, đôi môi giật giật cũng không biết nói cái gì, tiếp đó lại mơ màng nhắm mắt lại.
Tiêu Tiêu đưa tay thử nhiệt độ, chân mày cũng không buông lỏng: "Sốt rất lợi hại, đi bệnh viện đi, cứ thế này ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-ho-do/1489096/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.